U Minh Trinh Thám

Chương 344: (c) Phòng tắm ngâm nước




- Hôm nay rốt cục là ngày gì đây!

Tôn Kiệt giận dữ đá mạnh vào cửa một cước, ngược lại còn bị cửa gỗ rắn chắc làm đau chân.

- Máy nước nóng cũng phá hủy, cửa cũng hỏng hóc, vậy làm thế nào?

Cửa mở không ra, máy nước nóng cũng không thể khóa lại. Hiện tại Tôn Kiệt bị nhốt bên trong phòng tắm của nhà mình, mắt thấy nước càng lúc càng tràn nhiều, nhưng hắn lại không làm được gì. Hắn mở nắp cống thoát nước trên mặt đất nhưng bên dưới giống như bị nghẹt, nước càng lúc càng dâng lên, thậm chí đã vượt qua đầu gối của hắn.

- Đáng chết, để cho ta đi ra ngoài, để cho ta đi ra ngoài!

Tôn Kiệt dùng hết thảy biện pháp mà hắn có thể nghĩ ra, cũng dùng hết toàn bộ dụng cụ có thể sử dụng trong phòng tắm. Cánh cửa gỗ phòng tắm chẳng khác gì cửa sắt trong phòng bảo hiểm ngân hàng, Tôn Kiệt lưu lại thật nhiều dấu vết trên cửa nhưng không cách nào đem nó mở ra.

- Cứu mạng…cứu mạng…

Tôn Kiệt lớn tiếng gọi to, dùng sức vỗ mạnh cửa phòng tắm, hi vọng có người có thể nghe được thanh âm kêu cứu của hắn, đưa hắn rời khỏi địa phương đáng sợ này. Nước trong phòng tắm đã dâng lên tới lồng ngực của hắn, hắn thật sự không cách nào nghĩ ra, vì sao không thể mở cửa, vì sao nước chảy ra nhanh như vậy, vì sao một căn phòng tắm bình thường hiện tại chẳng khác gì một phòng bảo hiểm ngân hàng bị phong bế, lại đem hắn vây khốn ở chỗ này.

Trên mặt nước nổi lên những đồ vật nhỏ linh tinh như hộp xà phòng, Tôn Kiệt không ngừng liều mạng giãy dụa bên trong nước, nước tràn vào mũi hắn, làm hắn nghẹn không thở nổi. Hắn tận lực nâng đầu lên cao, tách ra khỏi mặt nước.

Trong đầu của hắn chợt hiện lên cảnh tượng mình suýt bị chết đuối ở con sông ngày trước, cùng tình hình hiện tại hắn gặp phải lại thật giống nhau, nhưng chỉ là địa điểm bị ngâm nước từ con sông nhỏ biến thành phòng tắm ngay trong nhà hắn.

Hắn đột nhiên cảm giác chân mình đụng phải thứ gì đó, tựa hồ giống như một bàn tay, bàn tay của con người. Bàn tay kia nắm được cổ chân hắn, hắn còn chưa kịp lên tiếng liền cảm giác có một cỗ lực lượng thật lớn kéo hắn xuống, kéo xuống tận đáy nước.

Cả phòng tắm đều ngâm bên trong nước, trên mặt nước nổi lên lơ lửng hộp xà phòng cùng khăn mặt, ngẫu nhiên có bọt khí từ đáy nước nổi lên, vòi sen máy nước nóng vẫn còn đang phun trào không ngừng.

Nước.

- Hắc, Triệu Hi!

Ngày hôm sau, ngay khi Triệu Hi đang thay quần áo chuẩn bị tan tầm về nhà, quản lý vật nghiệp tiểu khu đã đi tới.

- Anh khoan hãy về đã, hộ gia đình 503 ở tòa lầu số sáu gọi điện phản ứng nói trần nhà của bọn họ bị rỉ nước, anh đi xem đi!

- Loại chuyện này anh không gọi cho bên thủy điện đi làm, lại gọi tôi đi sao!

Vẻ mặt Triệu Hi thật ủy khuất nói:

- Tôi là bảo an, hơn nữa tôi cũng đã tan tầm!

- Nhân công không đủ, hôm nay ống nước tòa lầu số hai bị nổ, thủy điện công đều đi qua đó sửa rồi!

Quản lý vật nghiệp nói:

- Anh đi xem thử đi, đoán chừng là nhà bên trên nhà họ bị rỉ nước, anh đi lên can thiệp một chút là được mà!

- Được rồi!

Vẻ mặt Triệu Hi không chút tình nguyện thở dài.

Gõ cửa hộ gia đình 503, mở cửa là một người phụ nữ trung niên. Triệu Hi nhìn gương mặt thoa phấn thật dày của nữ nhân, nhịn không được thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ đây là tầng da mặt thứ hai trong truyền thuyết?

- Sao giờ này anh mới tới? Anh làm gì mà chậm chạp vậy, làm người ta gấp muốn chết!

Nữ nhân trung niên tuôn một tràng khẩu âm Hà Nam làm Triệu Hi nghe đến đau đầu.

- Mau vào xem thử đi!

- Trước tiên cô tìm chậu hứng nước dột đi, tôi đi lên trên lầu hỏi thăm gia đình bên trên đó đã!

Triệu Hi nhìn địa phương bị rỉ nước, đó là địa phương phòng tắm. Trần nhà đã ẩm ướt một mảng lớn, đang có nước nhỏ xuống không ngừng.

Ra vẻ hộ gia đình trên lầu không khóa vòi nước trong phòng tắm, Triệu Hi cảm thấy cũng không có chuyện gì lớn lao, chỉ cần đi lên lầu nói với gia đình bên trên một tiếng khóa lại vòi nước là xong xuôi.

Thật bất ngờ nhà 603 bên trên cũng không ai mở cửa. Triệu Hi nhớ rõ số nhà 603 của tòa lầu số sáu này hẳn chính là nhà của vị Tôn Kiệt tiên sinh đêm qua về khuya mà quên mang thẻ ra vào. Từ đêm qua trở về không thấy Tôn Kiệt ra khỏi tiểu khu, xe Nissan của hắn cũng đỗ dưới lầu.

- Chẳng lẽ không nghe được sao?

Triệu Hi lại dùng sức gõ cửa, vẫn không ai mở cửa.

Triệu Hi gọi điện thoại về văn phòng, cho đồng sự tìm số điện thoại mà Tôn Kiệt lưu lại ở phòng vật nghiệp.

Điện thoại cũng không ai bắt máy, Triệu Hi gọi mấy lần cũng không ai nghe điện thoại. Hắn thiếp lỗ tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe, mơ hồ có thể nghe được thanh âm điện thoại di động vang lên từ bên trong nhà.

- Đi ra ngoài sao? Không mang theo di động?

Triệu Hi cảm thấy thật bất đắc dĩ, hiện tại hắn thầm nghĩ mau nhanh giải quyết xong chuyện này sau đó đi về nhà.

- Trên lầu không có ai, cũng không liên hệ được chủ nhà.

Triệu Hi nói với nữ nhân trung niên bên dưới nhà 503.

- Chúng tôi cũng không có cách nào…

- Mỗi tháng tôi phải giao phí vật nghiệp nhiều như vậy để làm gì kia chứ!

Nữ nhân trung niên không thuận theo nhất định không buông tha:

- Tôi mặc kệ các anh dùng phương pháp gì, tóm lại mau chóng giải quyết chuyện này cho tôi đi!

- Được rồi được rồi, tôi suy nghĩ biện pháp!

Triệu Hi không chịu nổi nữ nhân kia lải nhải, hiện tại ở trong đầu của hắn chỉ nghĩ làm sao nhanh chóng chấm dứt cho xong chuyện này, sau đó đi về nhà thoải mái ngủ một giấc. Hắn gọi điện thoại xin chỉ thị với văn phòng vật nghiệp, lấy tới chìa khóa mở ra căn nhà 603.

Trong nhà không có ai. Triệu Hi thấy điện thoại di động cùng chìa khóa đặt trên bàn, giống như người trong nhà không mang theo vật gì đã đi ra cửa. Nước không ngừng chảy ra từ kẽ hở cửa phòng tắm, sàn nhà bằng gỗ sang trọng cũng bị nước tràn ra, thấm ướt cả giày của hắn.

- Ra cửa cũng không nhớ khóa vòi nước…

Triệu Hi vừa than thở vừa mở cửa phòng tắm.

Nước từ trong phòng tắm chảy ra, làm ướt quần của hắn. Triệu Hi ngây dại, một màn trước mắt làm cho hắn không cách nào tưởng tượng. Cả phòng tắm đều là nước, nước ấm còn tản ra nhiệt khí từ trong vòi sen phun tràn ra. Một nam nhân trần truồng đang nằm dài trên mặt sàn phòng tắm, vẫn không nhúc nhích, căn bản không còn có chút dấu hiệu gì cho thấy vẫn còn sống, làn da trên người vì ngâm nước trong thời gian dài mà đã biến thành trắng bệch!

Tiếng còi cảnh sát chói tai đem cả tiểu khu còn chìm trong giấc ngủ đánh thức. Mấy chiếc xe cảnh sát lóe sáng đèn báo hiệu dừng bên dưới tòa lầu số sáu trong tiểu khu.

Khi Từ Mẫn đi tới hiện trường, hiện trường đã được kéo cảnh giới tuyến, mấy cảnh sát đang duy trì trật tự, ngăn trở cư dân muốn tiến vào trong xem náo nhiệt.

- Thật không rõ vì sao người Trung Quốc cứ thích vô giúp vui như vậy!

Nhìn cư dân đứng vây quanh thành một vòng, Từ Mẫn khẽ nói:

- Xem người chết có phải là việc gì hay đâu!

- Là thiên tính của người Trung Quốc đi!

Cung pháp y đi theo sau lưng nàng, tiếp lời nói:

- Điểm này Lỗ Tấn tiên sinh từng nói qua!

__________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.