U Minh Trinh Thám

Chương 330: (a) Bệnh viện




Minh Diệu gật đầu:

- Chuyện còn lại giao cho người của ủy viên hội đến làm đi!

Ada gật đầu, hai người phân công nhau hành động.

Minh Diệu chạy nhanh trên hành lang bệnh viện, chạy về hướng phòng bệnh của Lana. Trong lòng hắn vẫn còn rất nhiều vấn đề không hiểu rõ, hắn rất muốn giáp mặt hỏi Lana nếu như đã quyết định biến H thành một người điên, như vậy cần gì phải mang thai con của hắn? Chẳng lẽ lúc ban đầu chỉ là vì ôm mục đích tiếp cận với H, nhưng rồi sau đó gần gũi nên đã thật sự yêu H rồi hay sao? Nếu như vậy tại sao không giúp hắn giải trừ nguyền rủa? Hoặc cô gái kia thật sự có nỗi khổ gì đó, bị người uy hiếp hay là vì nguyên nhân nào khác?

Phía trước chính là phòng bệnh của Lana. Minh Diệu giảm nhẹ bước chân, lặng lẽ đi tới. Trước khi người của ủy viên hội đến trợ giúp, Minh Diệu cũng không muốn đả thảo kinh xà. Tuy rằng hắn có rất nhiều lời muốn giáp mặt hỏi Lana, nhưng vì không muốn có thêm chuyện cành mẹ đẻ cành con, hắn vẫn quyết định đem chuyện thẩm vấn giao cho nhân viên của ủy viên hội tối cao Châu Âu đến xử lý vẫn tốt hơn.

Minh Diệu dựa đầu sát vào cửa sổ nhỏ ngay phòng bệnh nhìn vào bên trong phòng. Nhưng hắn thật sự bất ngờ, bên trong phòng bệnh lại không có thân ảnh của Lana. Trên giường bệnh hoàn toàn trống rỗng, chăn mền bị xốc lên, nhưng không thấy người. Minh Diệu cảm giác có điều không đúng, hắn đẩy cửa, quả nhiên tìm khắp cả phòng bệnh đều không thấy bóng dáng của Lana.

Minh Diệu đi tới bên giường đem tay vươn vào bên trong mền, vẫn còn ấm áp, nói rõ Lana vẫn chưa rời khỏi được bao lâu. Chẳng lẽ nàng đi nhà vệ sinh sao? Minh Diệu lắc lắc đầu, đây là gian phòng bệnh cao cấp, ở bên trong phòng có nhà vệ sinh riêng biệt, hơn nữa hiện tại thân thể Lana rất suy yếu, nàng không có khả năng vô duyên vô cớ rời khỏi phòng bệnh.

- Cô y tá, xin cho hỏi thăm!

Minh Diệu kéo một cô y tá vừa đi ngang qua.

- Cô có nhìn thấy người bệnh trong căn phòng này không vậy? Một cô gái có mái tóc màu đen!

- Phòng bệnh này sao? Để tôi xem lại bản ghi chép!

Y tá mở ra văn kiện trong tay, nhìn nhìn nói:

- Là người bệnh tên Lana sao? Khoảng mười phút trước đo nhiệt độ cho nàng vẫn còn tại đây mà. Kỳ quái, với tình huống thân thể của cô ấy hiện tại, hẳn không thể nào tùy tiện đi lại như thế được!

- Được rồi, cảm ơn!

Minh Diệu buông lỏng tay y tá, sự tình có vấn đề, Minh Diệu có cảm giác không hay.

- Sao thế, Lana đâu?

Ada ở trên hành lang gặp được Minh Diệu, có chút kỳ quái hỏi.

- Không nhìn thấy, trong phòng bệnh cũng không có ai, y tá nói không thấy cô ấy đi ra ngoài.

Minh Diệu vội vàng nói.

- Chẳng lẽ lần trước khi chúng ta đến hỏi thăm nàng bị bại lộ dấu vết, khiến cho nàng cảnh giác?

Ada có chút tức giận nói:

- Đáng chết, nàng nhất định đã phát hiện chúng ta bắt đầu hoài nghi nàng cho nên bỏ chạy mất!

- Nàng chạy không xa đâu!

Minh Diệu nói tiếp:

- Y tá nói mới mười phút trước còn gặp nàng, hơn nữa theo tình huống thân thể suy yếu hiện tại của nàng tuyệt đối chạy không được bao xa!

- Chúng ta đi tìm nàng, càng nhanh càng tốt!

Ada gật đầu:

- Người của ủy viên hội khoảng mười lăm phút nữa sẽ có thể chạy tới, trước đó nhất định phải tìm cho được nàng!

- Cô có ngày giờ sinh của Lana hay không, tôi có thể dùng Tầm Nhân Phù tìm cô ấy!

Minh Diệu lại nói.

- Ban đầu điều tra tôi cũng không có hoài nghi lên người cô ta.

Ada lắc đầu:

- Vì vậy tôi cũng không có xem qua tư liệu của cô ấy!

- Đáng chết!

Minh Diệu đập mạnh lên vách tường, làm cho quỷ hồn của một lão bà bởi vì tò mò tiến tới nghe lén hoảng sợ trốn vào bên trong phòng.

- Không có hình hay ngày giờ sinh của nàng, không thể dùng được Tầm Nhân Phù!

- Tôi có biện pháp!

Ada vội vàng nói:

- Phù chú Trung Quốc không dùng được, như vậy cứ dùng Thông Linh thuật thử xem. Tôi lập tức đi xuống lầu lấy thủy tinh cầu cùng tài liệu, anh đi tìm y tá hỏi xem bọn họ có giữ lại đồ vật gì lúc Lana mới nhập viện hay không!

- Được, chút nữa gặp lại trong phòng bệnh.

Minh Diệu gật đầu rời đi.

Khoảng năm phút sau, Minh Diệu thở hổn hển chạy vào bên trong phòng bệnh, đã đem hết thảy đồ vật chuẩn bị sẵn bên trong.

- Tôi lấy được rồi!

Minh Diệu vừa thở hổn hển vừa mở ra một túi giấy.

- Toàn bộ vật phẩm tùy thân ở thời điểm vừa nhập viện cùng quần áo mặc trên người đều ở trong đây!

- Tốt lắm!

Ada gật gật đầu, nàng từ trong túi lấy ra một quần lót bằng tơ lụa màu trắng, đem mọi thứ khác nhét trở vào trong túi.

- Lại là quần lót!

Diễn cảm của Minh Diệu có chút mất tự nhiên nói:

- Vì sao mỗi lần cô sử dụng loại Thông Linh thuật tìm người này, luôn thích dùng quần lót tới làm môi giới vậy?

- Bởi vì đây là quần áo thiếp thân nhất trong người!

Ada vừa đem quần lót bằng tơ lụa trắng kia bật lửa thiêu hủy, vừa nói:

- Bên trên có chút mô da biểu bì trên thân thể, lông hoặc chất dịch, đối với việc làm phép có xác suất thành công cao hơn!

Đem tro tàn sau khi thiêu đốt quần lót bỏ vào trong một chiếc cốc, Ada cầm lấy một bình nhỏ đem chất lỏng sềnh sệch màu trắng đổ vào.

Sau đó Ada đem một cây trụ thủy tinh dùng dây đỏ buộc xuyên qua bỏ vào trong chiếc cốc.

Nhìn thấy quang mang màu đỏ chậm rãi lóe ra trên cây thủy tinh kia, Minh Diệu không khỏi có chút buồn nôn. Chẳng lẽ mỗi lần sử dụng loại Thông Linh thuật này đều dùng một cây thủy tinh như thế sao? Nếu như vậy sau khi làm phép xong, Ada lại dùng phương pháp gì đem tinh dịch của ngựa dính trên cây thủy tinh rửa đi sạch sẽ đây? Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong đầu hắn, Minh Diệu còn chưa ngu ngốc tới mức thật sự đi tìm Ada để hỏi cho rõ ràng về vấn đề rửa sạch tinh dịch trên cây thủy tinh kia.

- Tốt lắm, chúng ta đi!

Rút cây thủy tinh bên trong chiếc cốc, Ada nói:

- Đi theo hào quang chỉ đường, chúng ta đi bắt Lana!

Theo sự chỉ dẫn của cây thủy tinh, hai người Minh Diệu cùng Ada đi dọc theo hành lang bệnh viện tìm kiếm hành tung của Lana. Hai người đi theo thang lầu, lên tới cửa thang lầu sáu, Ada đột nhiên dừng bước, có chút kỳ quái nhìn vào cây thủy tinh.

- Làm sao vậy?

Nhìn thấy Ada đột nhiên dừng bước, Minh Diệu kỳ quái hỏi.

- Căn cứ theo sự chỉ dẫn của cây thủy tinh, Lana cũng không có rời khỏi bệnh viện, hơn nữa nàng giống như đứng yên một chỗ, đang ở ngay trên đỉnh đầu của chúng ta!

Ada đối với kết luận này cũng có chút khó hiểu:

- Nếu như Lana muốn chạy trốn, hẳn nàng phải chọn lựa rời khỏi bệnh viện mới đúng!

- Trước tiên tìm được nàng rồi nói sau.

Minh Diệu kéo tay một y tá đi ngang qua.

- Cô y tá, từ nơi này đi lên trên là đi đâu?

- Ở bên trên sao?

Cô y tá bị Minh Diệu kéo lại vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn nói:

- Bên trên là sân thượng, nhưng không mở ra cho người ngoài.

- Cảm ơn!

Minh Diệu gật đầu, chạy nhanh lên cầu thang.

Đi lên bậc thang lầu cuối cùng, Minh Diệu nhìn thấy cửa sân thượng khép hờ. Hắn đẩy ra cánh cửa có chút rỉ sét, ánh sáng bên ngoài có chút chói mắt, cơn gió mạnh mẽ thổi ập vào người hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.