U Minh Trinh Thám

Chương 328: (a) Hiềm nghi




Người đàn ông bình thường vẫn thích cà lơ phất phơ ngồi trước mặt nàng, nhưng lại có được một trái tim chính trực. Thứ này có lẽ là mị lực đặc thù trên người Minh Diệu đã luôn luôn hấp dẫn lấy nàng.

- Thật xin lỗi, tôi không nên nổi nóng với cô!

Minh Diệu rút ra một điếu thuốc châm lửa đốt, áy náy xin lỗi nhìn Ada:

- Tôi chỉ là nhịn không được. Cô biết không, ở Trung Quốc chúng tôi luôn tin tưởng, dù nhi đồng còn chưa sinh ra đời, nhưng nhi đồng luôn có được linh hồn. Vô luận là vì điều gì, H cùng lão đầu kia cũng đã giết người, tuy rằng là giết một nhi đồng còn chưa sinh ra!

- Không cần nói xin lỗi, tôi hiểu được!

Ada cười lắc đầu:

- Đây cũng là nguyên nhân mà tôi luôn không muốn ở lại Châu Âu. Cái gọi là vinh dự của gia tộc, đích xác làm cho người ta cảm thấy thật ghê tởm!

- Chuyện này tốt nhất không nên để cho lão đầu kia nhúng tay vào!

Minh Diệu nói tiếp:

- Tuy rằng tôi không biết tại sao May lại nguyền rủa H, nhưng nếu để cho lão đầu luôn tràn ngập cảm giác vinh dự gia tộc kia đến động thủ, tôi nghĩ cô gái kia sẽ chịu rất nhiều tra tấn không đáng có!

- Được rồi, tôi sẽ nghĩ biện pháp gọi May ra ngoài một mình!

Ada suy nghĩ, đồng ý với lời nói của Minh Diệu.

- Hai người chúng ta khống chế nàng trước, sau đó từ trong miệng nàng tìm hiểu hết thảy nguyên nhân cho rõ ràng.

- Như vây không còn gì tốt hơn!

Minh Diệu gật đầu:

- Gần đây ngủ không được tốt lắm, tính tình có chút buồn bực, cô đừng để ý!

Ada cười cười, nàng chậm rãi đi tới gần, cúi người xuống nhẹ nhàng hôn lên trán Minh Diệu. Minh Diệu thật không ngờ Ada lại làm ra hành động này, bàn tay cầm điếu thuốc lá dừng giữa không trung, ngây ngẩn cả người. Nếu như nàng trực tiếp kéo đầu hắn vùi vào bộ ngực đầy đặn của mình Minh Diệu cũng không đến nỗi kinh ngạc như vậy. Nhưng đó chỉ là một nụ hôn thật nhẹ nhàng, lại khiến cho không khí có vẻ càng thêm ám muội.

- Tôi đã nói rồi, không sao cả.

Ada đi ra phòng, quay đầu nhìn Minh Diệu mỉm cười:

- Tôi thích bộ dáng của anh khi nói câu đó!

Nàng đóng cửa phòng sách lại, rời đi.

Minh Diệu cầm điếu thuốc lá đặt lên môi, rít sâu một hơi, trên trán còn lưu lại xúc cảm mềm mại của đôi môi Ada, còn có hương vị son môi thoang thoảng.

- Không bình thường, rất không bình thường, có thể mình cũng đã bị nguyền rủa rồi hay không.

Minh Diệu dùng sức gãi gãi đầu, một mình ngồi yên lẩm bẩm thì thào.

Viện một lý do, hẹn May tới một phòng trong khách sạn bên ngoài trang viện. Trước khi hai người đến, Minh Diệu đã bày ra trận pháp bên trong phòng, chỉ cần May đi vào phòng, Minh Diệu sẽ lập tức chặn cửa vào, như vậy May tuyệt đối sẽ không chạy thoát khỏi căn phòng này. Hơn nữa theo lời nói của Ada, nữ vu khi cần thi triển vu thuật, nhất định phải mượn dùng đạo cụ đặc thù, cho nên Minh Diệu cũng không ngại May sẽ tạo được thương tổn gì cho hai người bọn họ.

- Này…Minh Diệu tiên sinh, Wiln tiểu thư, hai vị gọi tôi tới nơi này có chuyện gì sao?

May ngồi trên ghế nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người ngồi đối diện, thanh âm thoáng run rẩy, cho thấy rõ nội tâm khẩn trương của nàng.

- Tìm cô ra đây là vì có một việc muốn xác nhận với cô cho rõ ràng.

Ada nhìn nhìn Minh Diệu, Minh Diệu gật đầu, nàng liền mở miệng nói:

- Cô biết chuyện của H thiếu gia, có đúng không?

- H thiếu gia?

May có vẻ mê mang nhìn hai người:

- Tôi chỉ là một nữ phó, biết chuyện thật không nhiều lắm. Tôi chỉ nghe nói thiếu gia tựa hồ bị một quái bệnh, sau đó đã mất tích.

- H thiếu gia là bị nguyền rủa!

Ada nhìn chằm chằm vào mắt của May:

- Bị nữ vu nguyền rủa!

- Nữ vu?

Nghe được từ ngữ này, trước mắt May giống như trở nên sáng ngời, nàng có chút hưng phấn nói:

- Nữ vu, cô vừa mới nhắc tới nữ vu sao? Không ngờ nữ vu vẫn còn tồn tại? Trời ạ, đây đúng thật là chuyện vô cùng khó tin!

May tỏ vẻ kích động cầm tay Ada:

- Wiln tiểu thư, hai người nhất định đang đối kháng với nữ vu kia có đúng không? Lần này muốn gọi tôi ra đây một mình nhất định là đang cần tôi hỗ trợ, đúng không? Nói đi, cần tôi làm gì, làm gì cũng được cả. Trời ạ, nữ vu, những lời đồn đãi trong truyền thuyết quả thật không khác gì như đang nằm mơ!

Nhìn thấy bộ dáng của May, Minh Diệu cùng Ada có chút dở khóc dở cười. Nhìn bộ dáng của May làm sao lại giống như một nữ vu đây, rõ ràng chỉ là một cô gái thật bình thường có lòng hiếu kỳ thịnh vượng đối với sự kiện linh dị mà thôi.

- Hai người vì sao lại nhìn tôi như vậy?

Cảm thấy ánh mắt khác thường của Ada cùng Minh Diệu, May kỳ quái hỏi:

- Tôi đã làm sai chuyện gì sao?

- Được rồi, chúng ta không cần nói vòng quanh!

Ada nhu nhu trán.

Loại phản ứng này của May thật sự làm cho hai người bất ngờ. Nếu May không phải là một cô gái bình thường chỉ có lòng hiếu kỳ hứng thú đối với những sự kiện thần quái thần bí khác với người thường, như vậy May chính là một nữ vu có kỹ xảo biểu diễn đủ sức đoạt được giải Oscar tốt nhất.

- Hiện tại toàn bộ chứng cớ của chúng tôi biểu hiện cô mới là nữ vu kia, cho nên không cần tiếp tục đóng kịch với chúng tôi làm gì!

- Nữ vu? Tôi?

Nghe nói như thế, May dùng ngón tay chỉ vào người mình, ngây ngốc nhìn qua:

- Hai người có nhận lầm hay không, làm sao lại hoài nghi tôi được? Trời ạ, tôi bất quá chỉ là một nữ phó nho nhỏ mà thôi, làm sao có thể là một nữ vu?

May nhìn nhìn Minh Diệu, lại nhìn qua Ada, vội vội vàng vàng giải thích:

- Hai người xem đi, tôi không hề biết vu thuật gì. Cũng không biết cưỡi chổi bay, huống chi tôi đối với loài sinh vật như mèo có dị ứng, tôi làm sao có thể là một nữ vu đây?

- Được rồi!

Minh Diệu thở dài một hơi, hắn đem quyển nhật ký đặt trước mặt May, cùng một đồng xu cổ xưa lấy ra ngoài.

- Thứ này cô giải thích thế nào?

- Giải thích, giải thích cái gì?

May nhìn nhìn quyển nhật ký, lại nhìn nhìn Minh Diệu, diễn cảm có chút phẫn nộ:

- Đây là nhật ký của tôi, chẳng lẽ hiện tại pháp luật không cho phép nữ phó viết nhật ký hay sao? Được rồi, tôi thừa nhận bên trong nhật ký tôi có ghi chép những lời trách móc quản gia Burrell, còn nói rất nhiều lời thật khó nghe. Nhưng Minh Diệu tiên sinh, nhìn lén nhật ký của người khác thật sự là chuyện vô đạo đức, tôi có thể tố cáo anh mạo phạm sự riêng tư!

- Làm ơn đi, tôi không hề có chút hứng thú đối với nhật ký của cô, hơn nữa những dòng thơ kỳ quái cô viết bên trong nhật ký tôi xem cũng không hiểu!

Minh Diệu cảm giác mình sắp bị cô gái này làm phát điên:

- Tôi chỉ nói đồng xu này, cô có thể giải thích một chút không?

- Đồng xu?

May cầm đồng xu cổ xưa kia, kỳ quái nhìn qua Minh Diệu.

- Là vật này sao? Đây là lễ vật sinh nhật khi tôi được năm tuổi ông nội tôi đã đưa cho tôi. Có chuyện gì không ổn sao?

- Quà sinh nhật?

Minh Diệu đột nhiên nhớ tới May cũng từng nói qua, ông nội của nàng là người Ba Lan, mà nàng sinh ra tại Serbia, có được một đồng xu Nam Tư cũ cũng không có gì kỳ quái, dù sao Serbia cũng thuộc Nam Tư cũ trước khi bị giải thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.