U Minh Trinh Thám

Chương 324: (b) Người hiềm nghi




- Ấn ký có thể che giấu ở địa phương mà anh không nhìn thấy, mà hương vị dầu vừng trên người có lẽ đã bị nước hoa che phủ mất rồi.

Ada suy nghĩ, nói:

- Về phần linh lực dao động, như vậy thật sự có chút kỳ quái, nếu như thật sự là nữ vu biết thi triển vu thuật, không có khả năng trên người không thấy có linh lực dao động đặc biệt nào, chẳng lẽ nàng sử dụng phương pháp đặc thù gì đi che giấu linh lực dao động của mình hay sao? Anh xác định không có cảm giác sai lầm đi?

- Tuyệt đối không có!

Minh Diệu gật mạnh đầu, lấy ra một linh phù đưa cho Ada nhìn xem. Sau khi phù chú tiếp xúc với bàn tay nàng, ngay lập tức biến thành màu đỏ diễm lệ.

- Linh phù này là do tiểu Ngọc tạo ra, có thể ở trong một phạm vi nhất định phát hiện được linh lực dao động trong cơ thể người khác. Nếu linh lực dao động trong phạm vi bình thường, sẽ không bị biến sắc. Nhưng nếu cao hơn người bình thường, dù là người thường chỉ có thiên phú linh lực, linh phù này cũng sẽ bị biến sắc. Tôi đã cẩn thận dò xét qua linh lực dao động trong thân thể May, tuyệt đối nằm trong phạm vi của một người bình thường mà thôi!

- Mặc kệ là như thế nào, hiện tại May là người bị hiềm nghi lớn nhất!

Ada lại ngẫm nghĩ, nói:

- Tôi sẽ đem đồ án này của anh đưa cho đạo sư của tôi xem qua, có lẽ đạo sư sẽ phân biệt được đồ án này có phải thuộc vu độc thuật hay không!

- Bên chỗ cô thì thế nào?

Minh Diệu dụi tắt đầu thuốc lá, nhìn Ada hỏi:

- Cô gái tên Helen kia, hiềm nghi của nàng đã giải tỏa chưa?

- Thật sự đáng tiếc, hiềm nghi của nàng vẫn cứ tồn tại.

Ada thật bất đắc dĩ thở dài một hơi:

- Bên đùi phải của nàng có một cái bớt hình tam giác màu đỏ sậm. Hơn nữa trên người nàng cũng có hương vị tương tự tinh dầu hoàng y thảo. Theo chính cô ta nói ra, cái bớt kia đã có sẵn bẩm sinh khi mới ra đời. Về phần hương vị trên người, nàng giải thích bản thân mình thích dùng hương vị hoàng y thảo, cho nên khi tắm rửa vẫn luôn dùng tinh dầu này. Nếu vừa rồi anh không nói tìm được đồ án cùng đồng xu kia trong phòng của May, tôi cơ hồ đã nhận định Helen chính là nữ vu mà chúng ta muốn tìm!

- Được rồi, cả hai cô gái đều bị nghi ngờ là nữ vu, hoặc có thể đều là không phải!

Minh Diệu cũng thật bất đắc dĩ lắc đầu:

- Chúng ta vẫn cứ bị chuyển vòng bên trong ngõ cụt mà thôi!

- Anh nói thử xem có thể có khả năng…

Ada cắn môi, có chút do dự nói:

- Cả hai cô gái kia đều là nữ vu hay không?

- Như thế nào, hiện tại nữ vu lại trở thành không đáng giá tiền đến như vậy hay sao? Còn có cả hai người xuất hiện?

Minh Diệu cảm giác mình cũng sắp bị mê mang:

- Trước đó cô cũng đã từng nói hiện tại rất khó tìm được một nữ vu đi?

- Loại khả năng này thật sự không lớn!

Ada lắc lắc đầu, cũng bỏ qua phán đoán của chính mình:

- Nữ vu bình thường đều tới lui một mình, trừ bỏ khi tụ họp ra chắc chắn sẽ không kết thành một khối, không có khả năng cả hai nữ vu đều ở chung một chỗ với nhau!

- Đúng rồi, tôi còn tra ra được một việc. Tôi cảm thấy có lẽ có chút quan hệ với chuyện H nổi điên!

Minh Diệu đột nhiên nhớ tới nội dung bên trong quyển nhật ký của May. Hắn đem chuyện ghi chép bên trong kể lại cho Ada nghe qua một lần:

- Cô không nghĩ hai chuyện này có thể có liên hệ hay sao? Nữ phó kia sẩy thai, cho nên muốn trả thù H đi. Vì vậy muốn dùng vu độc thuật làm cho hắn phát điên, đây cũng là một động cơ để gây án!

- Bất kể như thế nào, đi tìm quản gia hỏi lại đã.

Ada gật đầu:

- Hiện tại chúng ta cũng phải tìm kiếm ở nhiều mặt!

Sau khi được thông báo, Burrell đã đi tới phòng sách thật nhanh. Hắn tao nhã chào Minh Diệu, mở miệng hỏi:

- Minh Diệu tiên sinh, Wiln tiểu thư, xin hỏi tôi có chuyện gì có thể giúp hai vị sao?

- Có chuyện tôi muốn hỏi thăm ông một chút!

Ada mở miệng hỏi:

- Về chuyện giữa H cùng một nữ phó, tôi nghe nói nữ phó kia mang thai của H, sau đó bị sẩy thai, ông có thể kể lại chi tiết hơn một chút được không?

- Xin hỏi hai vị làm sao biết được chuyện này?

Nghe xong câu hỏi của Ada, sắc mặt quản gia thay đổi, nhưng lập tức khôi phục lại bình thường:

- Tôi nghĩ chuyện này hẳn không quan hệ gì với bệnh của H thiếu gia đi?

- Tôi cảm thấy được có lẽ sẽ có liên hệ!

Minh Diệu cẩn thận quan sát nét mặt của quản gia, theo ánh mắt của hắn liền có thể nhìn ra được chuyện này đã có điều giấu diếm. Hơn nữa quản gia còn có vẻ không muốn nói ra.

- Vì yêu sinh hận, hoặc là báo thù gì đó, không phải cũng rất có thể xảy ra sao? Bây giờ chúng ta không thể buông tha bất cứ manh mối hữu dụng nào!

- Thật xin lỗi, về chuyện này tôi không thể trả lời!

Quản gia không nhanh không chậm nói:

- Tôi chỉ là một quản gia, đây không phải là chuyện mà người có thân phận như tôi có thể thảo luận được!

- Nghe đây, Burrell!

Ada đứng lên, nhìn thẳng vào mắt quản gia nói:

- Tôi biết ông muốn giấu diếm chuyện này là vì vinh dự của gia tộc. H đem bụng của một nữ phó làm lớn ra, nếu truyền ra ngoài đích xác sẽ làm ảnh hưởng danh dự toàn gia tộc. Nhưng hiện tại chữa khỏi bệnh cho H mới là việc chính yếu, có đúng hay không? Tôi cùng Minh Diệu sẽ giữ im lặng về chuyện này, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài!

- Vậy được rồi!

Quản gia suy nghĩ hồi lầu, tựa hồ rất do dự, nhưng cuối cùng vẫn lên tiếng nói:

- Chuyện này thỉnh hai vị đáp ứng tôi, tuyệt đối không nói cho người khác biết!

- Tôi thề!

Ada trịnh trọng gật đầu:

- Hiện tại ông có thể nói cho tôi biết toàn bộ câu chuyện xảy ra thế nào không?

- Nữ phó kia nàng có dự mưu!

Quản gia dùng ngữ khí thật bình tĩnh mở miệng nói:

- H có chút…tùy tiện. Chuyện này vốn cũng không có gì lớn lao, nhưng nếu bởi vì tính háo sắc mà làm lớn bụng của nữ phó, hơn nữa thiếu gia còn có hôn ước với Wiln tiểu thư, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng thật lớn đối với danh dự của gia tộc.

- Tôi có điều tra qua, nữ nhân kia rõ ràng có dự mưu!

Ngữ khí quản gia trở nên có chút phẫn nộ:

- Trong một lần vô tình tôi nghe được nữ nhân kia nói chuyện với nữ phó khác, nguyên lai cô ta cố ý làm hỏng áo mưa, để cho mình mang thai, mưu toan dựa vào thân phận của nhi đồng để nâng cao thân phận của mình, đây là chuyện mà gia tộc tuyệt đối không cho phép!

- Cho nên ông đã nghĩ ra một biện pháp, một phương pháp không quá quang minh làm cho nữ phó kia bị sẩy thai.

Minh Diệu ngắt lời nói:

- Suy đoán của tôi là đúng đi?

- Hết thảy cũng vì lợi ích của gia tộc!

Quản gia không hề phủ nhận, trên mặt không có biểu tình hoang mang, giống như hắn làm một chuyện không có gì lớn lao.

- Không thể để cho nữ nhân kia thực hiện được âm mưu, cũng không thể làm danh dự của gia tộc bị dơ bẩn, tất cả chuyện này đều là chuyện mà tôi phải làm!

- Nữ nhân đáng thương!

Minh Diệu lắc lắc đầu.

- Tôi thật muốn biết khi ông đang làm tất cả chuyện này, trong lòng có từng có cảm giác tội lỗi hay không? Phải biết rằng vô luận nữ nhân kia ác độc âm mưu thế nào cũng được, nhưng đứa bé trong bụng của nàng là vô tội!

- Phàm đã có lựa chọn, luôn phải có hi sinh!

Quản gia vẫn thanh thản nói.

- Tôi không muốn thảo luận chuyện này rốt cục là ai đúng ai sai!

Ada liếc mắt nhìn Minh Diệu, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.