U Minh Trinh Thám

Chương 317: Xương ngón tay bị đốt trọi




- Thứ này làm cho tôi nhớ ra một loại khả năng, tôi phải tìm được chứng cớ tương tự khác để chứng minh suy đoán của tôi!

- Cô cần tìm cái gì?

Minh Diệu cũng cúi người xuống, cùng thăm dò bên dưới sàn nhà.

- Miêu tả thử xem một chút!

- Tôi cũng không biết nên nói thế nào cho anh hiểu…

Ada nghĩ nghĩ nói:

- Anh chỉ xem thử có thứ gì đặc biệt kỳ quái hay không là được!

- Không có, cái gì cũng không có!

Minh Diệu quan sát chung quanh thật cẩn thận, nói:

- Dưới sàn được quét tước vô cùng sạch sẽ, không có một cọng tóc nào. Buổi chiều khi chúng ta tìm được xương ngón tay kia, nhất định là do địa phương rơi xuống quá mức bí ẩn cho nên người giúp việc lúc quét tước phòng không phát hiện ra!

- Có đôi khi trong phòng được dọn dẹp quá mức sạch sẽ cũng không phải là chuyện gì tốt!

Ada thở dài một hơi nói:

- Chỉ có một đốt xương ngón tay như thế, tôi cũng không dám quá mức khẳng định!

- Nhưng so với không có phương hướng để suy đoán vẫn tốt hơn.

Minh Diệu lại hỏi:

- Cô nghĩ ra được chuyện gì?

- Lúc ấy khi người bạn của tôi nói kết quả kiểm nghiệm là một đốt xương ngón tay bị đốt của trẻ con, trong đầu tôi đột nhiên hiện ra một ý nghĩ!

Ada lại nói:

- Sở dĩ H biến thành hình dạng như bây giờ, cũng không phải bị bệnh khát máu, hoặc là bệnh trạng gì khác. Hắn có thể đã bị nguyền rủa!

- Nguyền rủa?

Minh Diệu sửng sốt:

- Chính là loại nguyền rủa lợi dụng Hàng Đầu thuật hoặc vu độc búp bê gì đó khiến cho người ta bị sinh loại bệnh kỳ quái hay sao?

- Đại khái chính là như vậy!

Ada gật gật đầu:

- Xương ngón tay của trẻ con, không phải bất cứ ai cũng dễ dàng có được. Như thế nào lại xuất hiện bên trong phòng của H? Phải biết rằng H chỉ là một người thường mà thôi, đối với những chuyện liên quan tới Linh giới xưa nay không hề có tiếp xúc. Cho nên thứ này nhất định do người khác đem đồ vật nào đó đặt bên trong phòng hắn bị rớt xuống, mà đồ vật đặt bên trong phòng hắn rất có thể là dùng để thi triển nguyền rủa hoặc vu độc…

- Tôi đối với vu độc cũng không hiểu được nhiều lắm, nhưng tôi biết búp bê dùng để thi triển nguyền rủa đích thật là dùng rơm rạ cùng xương cốt làm thành!

Minh Diệu cũng gật đầu:

- Nhưng tôi thật sự chưa từng nghe nói qua lại có người dùng xương cốt trẻ con để làm vu độc búp bê, hơn nữa còn là xương cốt của một đứa con nít chưa đầy một tuổi!

- Nghe nói dùng xương cốt trẻ con cùng nữ nhân thì uy lực nguyền rủa sẽ gia tăng!

Ada nói:

- Mà mảnh xương cốt chúng ta tìm được là xương ngón tay của một đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi. Người thi triển nguyền rủa nhất định có được hận ý vô cùng mãnh liệt!

- Nếu là như vậy, chúng ta đại khái suy đoán là bởi vì H bị nguyền rủa cho nên mới biến thành hình dạng như bây giờ. Như vậy phải làm thế nào mới thu dọn phá bỏ nguyền rủa được đây?

Minh Diệu lại hỏi:

- Tôi đối với những thứ này cũng không quá hiểu biết!

- Tìm ra túi vu độc thiêu hủy, sẽ làm người thi triển nguyền rủa bị nguyền rủa cắn lại, nhưng chắc là sẽ không chết. Phương pháp trực tiếp nhất chính là trực tiếp đi tìm ra người thi triển nguyền rủa, để cho hắn chủ động giải trừ hoặc là giết hắn!

Ada nói:

- Ngoại trừ hai cách này không còn phương pháp nào khác!

- Chúng ta cũng không tìm được túi vu độc như trong lời cô nói!

Minh Diệu nói tiếp:

- Có thể tìm được chỉ bất quá là một ít cặn xương cốt rơi ra từ trong cái túi kia mà thôi!

- Cái túi kia nhất định đã bị cầm đi, không bằng đến hỏi thử xem khi nữ phó quét tước phòng có phát hiện ra thứ gì đó khả nghi hay không!

Ada định đi tìm người, Minh Diệu chợt giữ lại tay nàng.

- Chờ một chút!

Minh Diệu kéo lại Ada.

- Cô có nghĩ qua hay không, trang viên này là tài sản tư nhân, người bên ngoài nhất định không thể dễ dàng tiến vào, huống chi còn thần không biết quỷ không hay đi vào căn phòng này bỏ túi vu độc kia!

- Ý của anh muốn nói…

Ada cau lại đôi mày.

- Chuyện này tôi thật hoài nghi bên trong trang viên có người làm.

Minh Diệu gật đầu:

- Có thể trong tình huống không bị người khác phát hiện đem túi vu độc bỏ vào phòng của H, sau đó còn trộm lấy đi, hung thủ phải ở bên trong trang viện này. Hiện tại chúng ta không thể tin tưởng bất luận kẻ nào, đặc biệt là những người có thể dễ dàng tiến vào căn phòng này!

- Phòng này ngoại trừ H, quản gia Burrell, chỉ có nữ phó quét dọn phòng mới có cơ hội như vậy!

Ada nghĩ nghĩ nói:

- Burrell là lão quản gia của gia tộc, tôi tin tưởng lòng trung thành của hắn. Cho nên tuyệt đối không phải là hắn. Như vậy hung thủ nhất định là nữ phó trong trang viên!

- Nguyền rủa? Hung thủ là nữ phó?

Burrell vừa nghe xong lời này, vẻ mặt chấn kinh, nguyên bản khí độ tao nhã tỏa ra từ trong bản chất đã đột nhiên hoàn toàn biến mất không còn thấy gì nữa, mà đổi thành một nỗi phẫn nộ dữ dội.

- Tôi sẽ lập tức cho bắt lại toàn bộ nữ phó đáng chết kia, nhốt vào trong hầm ngầm, mặc kệ dùng phương pháp gì cũng phải tìm được tiện nhân dám hạ độc thủ với thiếu gia. Tôi phải cho nó nếm lấy nỗi thống khổ mà thiếu gia phải chịu đựng!

- Ngồi xuống, ngồi xuống, nhỏ tiếng một chút!

Minh Diệu che chắn lỗ tai.

- Lão nhân gia, quá kích động không tốt cho thân thể, ông làm ơn bình tĩnh một chút đã!

- Chuyện này chúng ta cần điệu thấp để xử lý, khi còn chưa xác định được hung thủ rốt cục là ai, chúng ta không thể đả thảo kinh xà!

Minh Diệu đặt tay lên vai quản gia, đẩy hắn ngồi xuống ghế.

- Đối với lòng trung thành của ông, tôi hoàn toàn tín nhiệm. Nhưng hiện tại tính mạng của H đang nằm trong tay hung thủ đó, cho nên chúng ta nhất định phải cẩn thận làm việc!

- Hiện tại chúng ta hoài nghi hung thủ hẳn là người có thể tự do ra vào trong phòng của thiếu gia H mà không làm cho người khác hoài nghi hành động của hắn!

Minh Diệu cảm thấy được phản ứng của lão nhân này thật có điểm quá khích.

- Ông có thể nghĩ ra được ai đáng hiềm nghi lớn nhất hay không?

- Có thể tự do ra vào phòng của H thiếu gia mà không khiến cho người khác chú ý, ngoại trừ tôi ra, cũng chỉ có nữ phó chuyên môn dọn dẹp phòng của thiếu gia, còn có một nữ phó chuyên phụ trách dọn dẹp một khu vực trong trang viện, cùng người phụ trách ăn uống cho thiếu gia.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc lại nói:

- Ba người này ngoại trừ lúc thiếu gia bị phát bệnh có một người bị đánh trọng thương, bây giờ còn đang nằm trong bệnh viện, hai người còn lại vẫn còn đang làm việc trong trang viện, có cần tôi lập tức cho người bắt lại hai người kia hay không?

- Không, không, không!

Minh Diệu vội vàng lắc đầu:

- Không có chứng cớ, chuyện gì chúng ta cũng không làm được. Chuyện bây giờ chúng ta phải làm trước tiên chính là điều tra xem trên người hai người kia có địa phương nào đáng hoài nghi hay không, sau đó mới làm ra quyết định!

- Muốn tôi làm như thế nào?

Quản gia đứng dậy hướng Minh Diệu cúi đầu thật sâu.

- Chỉ cần là tôi có thể làm được, cho dù phải trả giá bằng tính mạng tôi cũng sẽ không tiếc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.