U Minh Trinh Thám

Chương 305: Câu lạc bộ




Hiện tại đã là đêm khuya, nhưng đầu đường London dòng người vẫn ồn ào náo nhiệt. Khu quán bar nổi danh, bên ngoài cửa dòng người vẫn đông đúc huyên náo. Vô số thanh niên nam nữ mặc đủ kiểu quần áo xa hoa lại xinh đẹp chờ bên ngoài, chỉ vì muốn tìm một cơ hội để đi vào bên trong câu lạc bộ.

Một chiếc Rolls- Royce dừng ngay cửa câu lạc bộ, hấp dẫn ánh mắt mọi người. Tài xế bước xuống dùng động tác thật tao nhã mở ra cửa xe phía sau.

Một chiếc đùi đẹp trắng như tuyết bóng loáng từ trong xe bước ra, đem ánh mắt mọi người đều chuyển dời đến trên người nàng. Đôi giày đỏ cao giót giẫm lên bên trên mặt đường ướt át, trên người nàng mặc một bộ lễ phục màu đen dạ hội từ trong xe bước ra, mỉm cười xoay người, liền lộ ra khe ngực thật sâu, làm cho người vô hạn mơ màng.

- Đây là câu lạc bộ trong lời nói của Alie đó sao?

Minh Diệu vẫn mặc bộ âu phục xa hoa của Lilith đưa cho hắn từ trong xe đi ra, chẳng qua mái tóc hắn đã được đặc biệt xử lý, không còn là mái tóc nhà quê như trước đó. Mái tóc này do nhà thiết kế đặc biệt sửa sang cho hắn, nhìn qua như tùy ý chải vuốt nhưng lại để lộ ra khí chất người phương Đông thần bí đặc hữu.

- Người xếp hàng thật không ít, vậy phải đợi đến khi nào mới vào được đây!

- Người với người cũng có khác nhau!

Ada mỉm cười lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, đủ mê đảo bất cứ sinh vật giống đực nào.

- Đi theo tôi!

Khoác lên cánh tay Minh Diệu, hai người cũng không xếp hàng mà lập tức đi thẳng tới cửa lớn câu lạc bộ, nhìn qua giống như một đôi tình lữ thân mật. Hai người da đen cường tráng đứng ngoài cửa không hề ngăn trở, vì vậy họ trực tiếp đẩy ra cánh cửa câu lạc bộ.

- Uy, vì sao bọn họ có thể trực tiếp đi vào, mà chúng ta lại phải xếp hàng?

Một nam nhân đứng xếp hàng ngoài cửa nhìn thấy Minh Diệu cùng Ada có thể đi thẳng vào bên trong câu lạc bộ, bảo vệ thậm chí không hề ngăn cản, vì vậy khó chịu nói:

- Chúng ta đứng đây xếp hàng đã bốn giờ rồi, bọn hắn chỉ mới tới, vì sao có thể đi vào trước đây?

- Vậy sao?

Một người da đen đứng ngay cửa nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt nam nhân kia:

- Đem dãy số của anh cho tôi xem!

Nam nhân nghĩ người bảo vệ sẽ vì lời kháng nghị của mình mà cho mình vào trước, liền đưa số của mình cho người da đen kia, còn tự đắc nhìn bạn gái của mình, có vẻ thật đắc ý.

- Được rồi, hiện tại anh có thể đi về nhà!

Người da đen tiếp lấy thẻ số của nam nhân kia, ngay cả nhìn cũng không hề nhìn, trực tiếp xé thành mảnh nhỏ.

- Hiện tại, cút đi!

- Anh…làm sao anh có thể làm như vậy?

Nam nhân kia vốn không nghĩ ra người da đen bảo vệ lại làm như vậy, thật sự phẫn nộ. Vốn dự định bước lên nói gì đó, nhưng khi hắn nhìn thấy thân hình của người da đen cao hơn mình cả một cái đầu, lý trí liền ngăn trở hắn làm như thế:

- Tôi là người của tập đoàn Farmer Group’s, tôi muốn anh cho tôi lời giải thích!

- Nga, vậy sao?

Người da đen bảo vệ nhíu mày, nhìn đồng bạn của mình vẫy vẫy tay, một người cao lớn khôi ngô cũng đi tới.

- Thật xin lỗi, công ty mà anh nói tôi chưa từng nghe qua, cho nên hiện tại mau cút đi, hoặc là anh muốn tôi tiễn anh một đoạn đường?

Nam nhân kia vốn còn định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy hai người da đen cao lớn đứng trước mặt mình như hai ngọn núi, khí thế nhất thời uể oải xuống, lôi kéo bạn gái mình xám xịt rời đi.

- Thứ gì vậy, cũng dám tới nơi này giương oai!

Người da đen kia nhổ bãi nước bọt:

- Cũng không biết tự sái nước tiểu nhìn xem mình là thứ gì, người với người cũng là có điều khác nhau!

Đi vào bên trong câu lạc bộ, Minh Diệu cũng không hề nghe được thanh âm đinh tai nhức óc như trong suy đoán, bên trong câu lạc bộ lại vang lên khúc nhạc giao hưởng “Faust” của Listeria. Rất nhiều khách nhân đều mặc lễ phục dạ hội ngồi trước bàn, lẳng lặng lắng nghe dàn nhạc trên sân khấu diễn tấu.

- Cô xác định nơi này là quán bar mà không phải nhà hát?

Minh Diệu khó hiểu nhìn lên, hỏi:

- Loại địa phương này lại có thể diễn tấu nhạc giao hưởng?

- Nơi này là tầng một, chỉ dùng làm nổi bật cái gọi là thưởng thức!

Ada cười nói:

- Anh cũng biết hiện tại mọi người đều thích làm bộ dạng rất có trình độ thưởng thức, tầng một này dùng để thỏa mãn những sở thích đặc thù này!

- Giả vờ sẽ bị sét đánh!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Thứ này tôi nghe không hiểu. Theo cô nói như vậy nơi này không chỉ có một tầng?

- Đương nhiên!

Ada gật gật đầu nói:

- Thế giới này những thứ xấu xa đều giấu ở mặt ngoài lòe loẹt, không phải sao? Nơi này tổng cộng có ba tầng mở ra đối ngoại, kéo dài xuống bên dưới. Càng đi xuống thấp lại càng dơ bẩn không chịu nổi. Nhưng những nhân vật nổi tiếng cao tầng lại cứ yêu thích kiểu này. Cho nên càng đi xuống, nơi đó lại càng thêm xa hoa. Bình thường đều mang theo bộ dáng chính nhân quân tử, nhưng sau khi đến nơi này tất cả đều tháo xuống mặt nạ, làm ra đủ loại hoạt động không muốn bị người nhận ra!

- Như vậy chúng ta đi đâu tìm người?

Minh Diệu tò mò hỏi.

- Tầng ngầm thứ tư!

Ada mang theo Minh Diệu đi tới hướng thang máy:

- Đó là nơi không mở ra cho nhân loại. Cả tầng bốn đều là nơi cuồng hoan cho Huyết tộc, ở nơi này!

Cửa thang máy từ từ mở ra, Minh Diệu cùng Ada đi vào bên trong thang máy. Đi cùng thang máy với bọn họ còn có hai đôi nam nữ. Trong đó có một đôi nhìn qua thật trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất thời trang, hẳn là một đôi tình lữ. Mà một đôi khác lại thật kỳ quái, càng giống như một đôi cha con. Nam nhân đầu đầy tóc bạc, bộ dạng như thật uy nghiêm, mặc tây phục màu xám. Mà nữ nhân nhìn qua theo Minh Diệu suy đoán chỉ khoảng hai mươi tuổi. Cô gái nắm chặt cánh tay người đàn ông kia, đem bộ ngực tràn ngập sức sống thanh xuân áp sát vào cánh tay người đàn ông kia cọ tới cọ lui, lễ phục trên người lộ liễu tới mức có thể nhìn thấy cả nửa bộ ngực, da thịt trắng toát làm Minh Diệu có chút quáng mắt.

Đi tới cửa ngầm tầng hai, cửa thang máy từ từ mở ra, đôi tình nhân trẻ tuổi liền nắm tay đi vào sân nhảy. Thanh âm tiếng nhạc đinh tai nhức óc truyền đến, cơ hồ muốn đâm thủng cả màng tai. Tầng này cũng giống như những quán bar khác, vô số thanh niên nam nữ đang giãy dụa trong ánh đèn đủ màu sắc, phát tiết thể lực dư thừa của chính mình.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, người đàn ông kia thấy hai người Minh Diệu không dừng ở tầng hai cũng có chút vẻ kinh ngạc. Hắn quay đầu nhìn nhìn Minh Diệu cùng Ada, ánh mắt của hắn dừng ở trên người Ada, mạnh mẽ phát sáng.

- Hai vị thật sự lạ mặt, là lần đầu tiên tới nơi này sao?

Người đàn ông mở miệng hỏi Minh Diệu, ánh mắt lại luôn luôn híp lại chăm chú lên người Ada.

- Phải!

Minh Diệu mỉm cười hồi đáp:

- Hôm nay là lần đầu tiên tới nơi này. Tôi vừa mới đến Anh quốc không lâu, đối với nơi này không quá quen thuộc cho nên nhờ bạn tôi đưa tôi đi dạo thôi!

- Ha ha, nguyên lai là người bạn phương Đông lần đầu tiên đi tới Anh quốc.

Người đàn ông cười ha ha:

- Hoan nghênh đi tới Anh quốc, tôi nghĩ nơi này nhất định sẽ làm cho anh thỏa mãn!

- Hi vọng như thế!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.