U Minh Trinh Thám

Chương 282: Biến hóa




- Lão bản, đây là số liệu thực nghiệm lần này!

Địa Tướng thấp lùng đáng khinh đối mặt với lão bản ngồi trong bóng tối, nguyên bản tư thế điên cuồng đã sớm biến mất không còn thấy gì nữa, còn lại chỉ là sợ hãi.

- Tuy rằng số liệu cuối cùng chưa có, nhưng…

- Ý của ngươi là nói, thực nghiệm của ngươi còn chưa thành công?

Lời nói băng sương của lão bản làm Địa Tướng sợ tới mức giật nảy mình.

- Như vậy ta còn cần ngươi sao?

- Thật…thật xin lỗi…

Trên đầu Địa Tướng tràn đầy mồ hôi, thanh âm không ngừng run rẩy.

- Nếu không phải tên cơ bắp tới quấy rối…

- Ta cần không phải lý do, mà là kết quả!

Lão bản đem chồng tư liệu ném vào mặt hắn, văn kiện nặng nề đánh vào mặt đau rát, nhưng hắn cũng không dám né tránh.

- Ta không phải là nhà khoa học, đối với kiểu thao thao bất tuyệt của ngươi không có chút hứng thú nào, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, còn bao lâu mới có thể bắt đầu kế hoạch cuối cùng!

- Thỉnh…thỉnh cho tôi thêm một thời gian…

Địa Tướng nơm nớp lo sợ nói:

- Có số liệu thực nghiệm lần này, đối với kế hoạch cuối cùng của chúng ta có được trợ giúp có tính quyết định. Mặc dù không có được số liệu của La Sát đỉnh cấp cấy ghép, nhưng dựa vào những số liệu hiện tại trong tay để suy đoán, sai số sẽ không vượt qua năm phần trăm…

- Nói điểm chính!

Lão bản gõ ngón tay lên bàn thật có tiết tấu, Địa Tướng biết được đó là biểu hiện hắn không còn lòng kiên nhẫn.

- Căn cứ theo số liệu này, cơ bản có thể tính ra được số liệu cơ bản cuối cùng trên cường độ thân thể của thí nghiệm thể, không có sai số quá lớn.

Địa Tướng giải thích:

- Hiện tại chúng ta có thể hoàn toàn bắt đầu tiến hành góp nhặt tổng số để hoán tỉnh phương diện tinh thần!

- Ta muốn không phải là số liệu xác suất thành công, mà là kết quả cuối cùng. Dù xác suất thành công của ngươi có lên tới 99.9%, nhưng nếu lại xuất hiện ở 0.1 % kia thì sao bây giờ?

Lão bản dùng sức vỗ mạnh lên bàn, đem thân thể cũng run rẩy lên kịch liệt.

- Ta chỉ có một lần cơ hội, hiểu chưa?

- Dạ…tôi đã biết…

Địa Tướng lau lau mồ hôi trên trán.

- Cút đi ra!

Lão bản phất phất tay, xoay ghế lại, nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ không thèm nhắc lại.

Địa Tướng thu thập sạch sẽ văn kiện văng tung tóe trên mặt đất, chạy nhanh ra khỏi văn phòng lão bản, giống như chỉ cần hắn ở bên trong thêm một giây đồng hồ lão bản sẽ thay đổi chủ ý đem mạng của hắn lưu lại nơi này.

Bên trong văn phòng thật lớn trở nên yên lặng, không hề có chút thanh âm nào, tuy rằng có thể nhìn thấy được bóng người mơ hồ ngồi trước cửa sổ, nhưng căn bản không hề cảm nhận được có bất kỳ thứ gì tồn tại.

- Tiểu Tuyết, tiếp tục chờ thêm một chút, sẽ rất nhanh…

Lão bản thì thào lẩm bẩm.

Ngồi bên trong phòng của mình, Mị đã có chút đứng ngồi không yên. Từ thị trấn quay về được vài ngày, nhưng đến bây giờ nàng vẫn còn ở trạng thái lo báo cáo công tác, không thể tùy ý ra vào nơi ẩn thân của tổ chức. Mà đứa em gái mà nàng chỉ gặp mặt một lần không biết hiện tại đã thế nào, Mị có chút lo lắng cho Diệp Tiểu Manh.

Trên bàn đặt tờ báo về tin tức ngày hôm qua, ở ngay góc in tin tức viết: “Trấn nhỏ hẻo lánh đột phát bệnh truyền nhiễm cấp tính, cả trấn nhỏ đã bị cách ly”. Tuy hình ảnh nho nhỏ không có gì nổi bật, nhưng tấm hình trong tin tức Mị nhận ra được, chính là thị trấn mà nàng mới từ nơi đó trở về. Mặt trên không nghe tin tức cụ thể về người sống sót, Mị cũng không biết rốt cục nhóm người của Diệp Tiểu Manh có thể chạy thoát khỏi thị trấn kia hay không. Mà Thiên Tướng đã mất tích cũng không thấy tiếp tục xuất hiện qua, thật không biết tình hình như thế nào.

- Mị tiểu thư, Diệp tiên sinh nói muốn gặp cô!

Một nam nhân gõ cửa phòng Mị từ bên ngoài nói.

- Để cho ông ấy vào!

Mị ngồi trên giường làm ra bộ dáng như không có việc gì, cửa bị đẩy ra, Diệp Trọng mặc một bộ tây phục màu lam chậm rãi đi vào phòng.

- Nhiệm vụ thuận lợi không?

Diệp Trọng ngồi trên ghế cách đó không xa mở miệng nói:

- Cha nghe nói con gặp một chút phiền toái!

- Hoàn hảo, khi nào tôi có thể ra ngoài dự do hoạt động?

Mị cau mày nói:

- Tôi có chút chuyện trọng yếu cần làm!

- Không biết, việc này phải xem ông ngoại con quyết định!

Diệp Trọng lắc lắc đầu:

- Như thế nào, có việc cần vội vã ra ngoài hay sao?

- Phải, tôi muốn đi xem con rối thật đáng yêu mà tôi đặt ở trong cửa hàng đã đến hay chưa.

Mị nhẹ giọng nói:

- Tôi có chút bận tâm, sợ bị người khác mua đi mất rồi!

- Là con rối mà lần trước con nói với cha đó sao?

Diệp Trọng mỉm cười:

- Không cần lo lắng, hàng đã đến, cha đã cho ông chủ tiệm đồ chơi giữ lại cho con, chờ hai ngày nữa con chính mình tới mua là được!

- Vậy là tốt rồi.

Mị thở phào một hơi:

- Trong quá trình vận chuyển không bị tổn hại gì chứ?

- Không có việc gì!

Diệp Trọng đứng dậy:

- Có cần cha giúp con nhắn lại cho ông chủ hay không?

- Không cần!

Mị lắc lắc đầu:

- Tạm thời còn chưa cần!

- Tốt lắm, cha ra ngoài đây, con nghỉ ngơi thật tốt.

Diệp Trọng gật đầu rời khỏi phòng của Mị.

- Nàng không bị việc gì.

Mị yên tâm nằm trên giường, cả người nhẹ nhàng buông lỏng xuống, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

- Minh Diệu, anh đi ra ngoài sao không gọi tôi một tiếng!

Nhìn thấy Minh Diệu đi ra khỏi phòng, Diệp Tiểu Manh vội vàng nghênh đón:

- Tôi giúp anh!

- Không cần!

Minh Diệu cười lắc lắc đầu:

- Chẳng qua là nhìn không thấy mà thôi, cũng không phải bị thương ở chân. Tình huống trong nhà tôi rất quen thuộc, không cần dìu đỡ.

- Vậy sao mà được, vạn nhất bị té ngã làm sao bây giờ.

Diệp Tiểu Manh dìu cánh tay Minh Diệu nói:

- Anh muốn uống nước sao? Tôi đi rót cho anh.

- Không khát.

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Cô muốn làm gì thì đi làm đi, tự mình tôi là được rồi.

- Không được, hiện tại anh không phương tiện, tôi đương nhiên phải chiếu cố cho anh.

Diệp Tiểu Manh kiên quyết lắc đầu:

- Ở thời gian này anh muốn làm chuyện gì tôi cũng có thể giúp anh.

- Ha ha, chuyện này cô không cách nào giúp được đâu.

Minh Diệu cười cười:

- Tôi muốn đi nhà vệ sinh a!

- Vậy…không sao cả…

Trên mặt Diệp Tiểu Manh chợt ửng đỏ:

- Tôi không để ý đâu…

Minh Diệu cau mày, thật không biết nên nói gì cho phải. Từ sau khi ánh mắt hắn nhìn không thấy, Diệp Tiểu Manh càng thêm săn sóc cho hắn thật cẩn thận. Sau khi về đến nhà, vô luận Minh Diệu muốn làm gì nàng cũng ở một bên giúp hắn, giống như cái bóng của hắn, uống nước ăn cơm đều đem chén bát đặt tận tay Minh Diệu, đây là kết quả sau khi Minh Diệu nhất định không cho nàng đút cơm cho hắn.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, nhưng lại giúp xoa dịu trường hợp ngại ngùng xấu hổ giữa hắn cùng Diệp Tiểu Manh. Đối với lòng nhiệt tình này của nàng, Minh Diệu cảm giác có chút khó chịu. Từ sau khi trở về, Diệp Tiểu Manh cũng thỉnh thoảng làm ra những động tác ám muội mà trước kia vẫn làm, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác khó chịu nói không nên lời. Hai người vẫn sống chung với nhau như ngày xưa, nhưng ở giữa tựa hồ như đã mất đi cảm giác nào đó. Ám muội ngẫu nhiên xuất hiện giữa hai người bấy lâu đã biến mất trong cảm nhận của Minh Diệu, còn lại chỉ là thân tình bình thường đã sống chung với nhau hơn mười năm nay. Đối với Minh Diệu mà nói, hiện tại Diệp Tiểu Manh cấp cho hắn cảm giác chỉ như là một nữ nhi thích dán theo sau người hắn mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.