U Minh Trinh Thám

Chương 265: Dự cảm không hay




Lương Văn Văn bị nhốt đang dùng tứ chi cùng chút yêu lực giãy dụa khắp nơi, muốn tránh thoát trói buộc, nhưng Thiên Tướng bày ra lồng giam bằng yêu lực lại thật vững chắc, dù nàng đem hết toàn lực cũng không cách nào dao động nó.

- Tiểu Tĩnh, cứu cứu tôi, tiểu Tĩnh!

Nhìn thấy Vương Tĩnh đứng sau lưng Minh Diệu, Lương Văn Văn nhất thời thu hồi vẻ hung ác vừa rồi, làm ra bộ dáng vẻ mặt đáng thương.

- Vì sao phải nhốt tôi đây, thả tôi ra ngoài đi. Tiểu Tĩnh, cô không nhận ra tôi sao, tôi là Văn Văn a!

- Minh Diệu tiên sinh, nàng…

Nhìn thấy Lương Văn Văn nhận ra mình, Vương Tĩnh vui mừng nhìn qua Minh Diệu.

- Không nên bị nàng lừa!

Minh Diệu lắc lắc đầu:

- Thứ này một khi bị chuyển hóa sẽ không còn cách nào biến trở về nhân loại. Vừa rồi tôi đã tra xét qua phòng của các cô, ở trong quần áo của nàng tôi tìm được một khối thịt làn da màu đen. Nếu như suy đoán của tôi không sai, nàng bởi vì đã ăn một miếng thịt của con La Sát kia nên bị biến thành hình dạng này. Nàng đã không phải là người, đã hoàn toàn biến thành một con quái vật tên La Sát!

- Ngao…thả ta đi ra ngoài…mấy tên hỗn đản các ngươi!

Mắt thấy không thể lừa gạt Vương Tĩnh thả nàng ra ngoài, Lương Văn Văn lại khôi phục vẻ mặt dữ tợn như ác quỷ.

- Ta muốn làm thịt các ngươi, làm thịt hết tất cả. Ta muốn cắn đứt cổ họng của các ngươi, uống cạn máu của các ngươi, đem từng miếng thịt trên người các ngươi kéo xuống ăn vào trong bụng. Ta đói, ta thật đói, để cho ta ăn các ngươi…

Sắc mặt Lương Văn Văn đột nhiên chuyển hóa, dọa Vương Tĩnh nhảy dựng. Không còn cách nào khác, Vương Tĩnh cũng không muốn nhắc lại lời cầu xin, chấp nhận phương pháp của Minh Diệu.

- Ngươi đói bụng sao?

Minh Diệu lấy ra bình sứ trong túi áo, quơ quơ trước mặt Lương Văn Văn:

- Chỗ này của ta có đồ ăn thật ngon, ta nghĩ ngươi nhất định sẽ thích!

Minh Diệu đem lồng giam yêu lực mở ra một khe hở thật nhỏ, đem bình sứ nhỏ đưa vào thật nhanh. Khe hở rất nhỏ, Lương Văn Văn không thể từ khe hở kia trốn ra ngoài, nhưng Quỹ Linh cũng nhờ vậy có thể uốn éo thân thể chui vào trong.

Nhìn thấy một vật thể bất minh lại có thể gấp khúc như tấm thảm chui vào trong, Lương Văn Văn lui ra phía sau hai bước. Không biết như thế nào nàng có cảm giác thứ này nhìn thật quen mắt, có hương vị vô cùng quen thuộc.

- Nhìn quen mắt sao?

Minh Diệu nhẹ nhàng phất tay, rót vào một chút linh lực, khe hở trên lồng giam yêu lực nhất thời biến mất không thấy gì nữa.

- Mười năm, ba người các ngươi rốt cục lại gặp mặt…Cùng người bạn tốt nhất của ngươi chào hỏi đi, ta nghĩ nàng nhất định rất tưởng niệm ngươi!

- Tiểu…tiểu Vũ…

Lương Văn Văn nhìn thấy thân thể Quỹ Linh đang chậm rãi giãn ra, vẻ mặt khô héo mất đi sáng bóng hiện lên, miệng vết thương thật dài sau lưng được khâu lại, đang nhớ lại tên của vật thể bất minh mình sử dụng mười năm trước, thân thể hơi run rẩy lên. Tuy rằng biến thành La Sát nhưng trí nhớ trước kia vẫn còn tồn tại. Nhìn thấy người bạn do chính tay mình giết chết biến thành một thây khô có thể cử động, một tia nhân tính còn thừa trong đầu Lương Văn Văn đột nhiên hồi tỉnh.

Nhưng Quỹ Linh đã mất hẳn toàn bộ trí nhớ làm còn làm người, hiện tại chẳng qua nó chỉ dựa vào bản năng đến hành động mà thôi. Nó triển khai thân thể liền thấy được một nữ nhân trần truồng đang đứng ngay trước mặt của mình, ý niệm đầu tiên sản sinh trong đầu nó chính là muốn giết nàng.

Ngay khi Lương Văn Văn còn đang sững sờ, Quỹ Linh đã bay nhanh đến quấn tới phía sau Lương Văn Văn, oán khí hình thành đao nhọn thật sâu đâm vào hậu tâm Lương Văn Văn. Một trận đau đớn từ phía sau lưng truyền đến, thân thể Lương Văn Văn co giật lên hai cái, lớn tiếng gào thét lên. Đau đớn làm một tia thanh tỉnh trong đầu nàng biến mất, đã bị biến thành La Sát Lương Văn Văn dùng chút yêu lực nho nhỏ cùng người bạn bị nàng tự tay biến thành Quỹ Linh ở trong lồng giam liên tục triền đánh.

Vương Tĩnh bưng kín ánh mắt, thân thể không ngừng run lên. Nàng không đành lòng nhìn thấy một màn này, hai người bạn tốt nhất đều biến thành quái vật, mà bây giờ còn đang ở trong một không gian nho nhỏ không ngừng muốn giết chết đối phương. Mà chuyện nàng có thể làm chính là ở bên ngoài nhìn thấy tất cả những chuyện này phát sinh lại vô năng vô lực, chỉ biết ôm bả vai nhẹ giọng bật khóc.

Lưu Nhân nhẹ nhàng ôm vai Vương Tĩnh, để nàng dựa vào trong ngực của mình. Hắn cảm thấy Minh Diệu làm như vậy quả thật tàn nhẫn, nhưng lại nghĩ không ra lời chỉ trích Minh Diệu.

A Trạch nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn vào mặt Minh Diệu. Ở trong ấn tượng của nàng, Minh Diệu luôn mang theo bộ dạng cà lơ phất phơ, nhưng hôm nay hắn làm chuyện này có chút không phù hợp với tính cách của hắn.

Gương mặt Minh Diệu không chút thay đổi nhìn Quỹ Linh cùng Lương Văn Văn đã biến thành La Sát đang ở bên trong lồng giam yêu lực công kích lẫn nhau, không hề lộ ra chút tình cảm thương hại nào, tựa hồ còn có một loại cảm giác thật thống khoái dâng lên, cảm giác hậm hực cùng buồn bực trong đáy lòng cũng lắng xuống. Không biết vì sao hắn cảm thấy trong lòng mình có một cỗ tâm tình hậm hực không thể phát tiết ra ngoài, khẩn trương, bất an, áp lực. Hắn dự cảm tựa hồ có chuyện gì đó không tốt sẽ phát sinh, nhưng lại vô lực ngăn cản. Đáy lòng bất an lại không thể phát tiết làm cho hắn nhịn không được muốn lớn tiếng hét to.

Cuối cùng là Quỹ Linh chiếm thượng phong, Lương Văn Văn chỉ mới biến thành La Sát không lâu nên còn chưa có được bao nhiêu lực lượng, tuy rằng lực lượng sau khi biến thành La Sát lại hơn nhân loại rất nhiều, nhưng thân thể lại bị Quỹ Linh đâm bị thương thật nhiều lần, máu chảy đầy đất, lực lượng cũng dần dần bị suy yếu đi.

Minh Diệu hít sâu một hơi, hắn động thủ đem Quỹ Linh thu vào trong bình sứ, lại dùng Yêu Lân chém rớt đầu Lương Văn Văn. Hắn cũng không biết vì sao vừa nhìn thấy Lương Văn Văn cùng Quỹ Linh thương tổn lẫn nhau, chính bản thân hắn lại sinh ra loại cảm giác thống khoái như vậy. Từ trong loại tâm tình mãnh liệt kia bừng tỉnh lại, hắn lập tức ra tay ngưng hẳn trận nháo kịch nhìn qua thật tàn nhẫn trước mắt.

- Tốt lắm, chúng ta đi!

Minh Diệu nhu nhu vùng trán đang đau nhức nói.

- Đi dọc theo bờ sông về hướng đông, chúng ta rời đi nơi này!

Lưu Nhân ôm Vương Tĩnh không nói gì, xoay người rời đi. A Trạch kỳ quái liếc mắt nhìn Minh Diệu, muốn nói gì nhưng Diệp Tiểu Manh ở phía sau kéo quần áo của nàng nhẹ nhàng lắc đầu, a Trạch cũng không nói thêm lời nào đi theo sau lưng Lưu Nhân cùng rời khỏi.

- Minh Diệu, anh không sao chứ?

Diệp Tiểu Manh đi qua, dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa lên trán Minh Diệu:

- Tôi cảm giác tâm tình của anh có chút không ổn lắm, hay là do bị áp lực quá lớn đi!

- Có thể do thiếu ngủ quá nhiều, tinh thần có chút hốt hoảng đi mà thôi.

Minh Diệu cau mày nói:

- Nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi, không cần quá lo lắng, chúng ta nên rời khỏi nơi này rồi nói sau!

Diệp Tiểu Manh gật gật đầu, nghe theo lời Minh Diệu cùng a Trạch rời khỏi phòng.

Minh Diệu quay đầu lại liếc mắt nhìn thi thể trần trụi của Lương Văn Văn, nữ nhân này mười năm trước giết chết người bạn tốt của mình, đem bạn mình biến thành quái vật. Mà mười năm sau chính nàng cũng biến thành quái vật, lại bị bạn mình giết chết. Những ân oán nghiệp chướng nợ nần như vậy, vô luận là bao nhiêu năm trôi qua vẫn sẽ có một ngày bị trả báo.

Nhưng tận đáy lòng Minh Diệu vẫn không xóa đi được cảm giác hậm hực kia, làm cho Minh Diệu cảm thấy thật sự bất an. Năm xưa bởi vì chuyện của Lê bàn tử, Minh Diệu từng tiếp xúc cùng quỷ sứ, tiếp xúc lâu ngày Minh Diệu nhiều ít cũng có được một chút linh cảm trực giác đặc thù của quỷ sứ, có thể ở trên thân thể người quen cảm giác được tử kỳ của bọn họ. Mà loại cảm giác này hiện tại lại xuất hiện, khiến Minh Diệu luôn cảm thấy sắp có chuyện không hay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.