U Minh Trinh Thám

Chương 200: Quái vật thây khô (2)




Gõ…Gõ…

Thanh âm kia vẫn cứ tiếp tục, giống như cong lắc đồ hồ lay động, đều đều, hơn nữa còn có tiết tấu. Thanh âm không lớn không nhỏ, cũng như ở trong căn phòng yên lặng có một chiếc đồng hồ báo thức vậy. Kim giây đều đều lay động.

Bá…Bá…

Thanh âm giống như tiếng quần áo đong đưa lại vang lên. Nắm tay của A Trạch hơi có chút trắng bệch. Một tay nàng giữ lấy cái công tắc đèn điện,t ay kia thì làm một cái pháp quyết, tùy thời đều có thể ra tay.

Thanh âm đột nhiên ngừng lại, giống như là bị một cái gì đó mạnh mẽ cắt đứt vậy. Căn phòng tối đen lại hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí A Trạch còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hô hấp và nhịp tim đập của mình.

Sao lại như vậy? Con quái vật kia đi rồi sao? A Trạch tính toán trong lòng. Chẳng lẽ là bởi vì phát hiện ra ta không có đi ngủ, hay là có ý tứ công kích nó cho nên mới chạy trốn sao? Bây giờ có nên mở đèn lên nhìn xem một chút hay không?

Đang trong lúc A Trạch do dự không quyết thì dường như có đồ vật gì đó sờ vào chân của nàng. Dường như là một bàn tay, nhưng bàn tay này tuyệt đối không phải là tay người. Tuy rằng đang mặc đồ ngủ, nhưng mà A Trạch vẫn có thể cảm giác được bàn tay kia lạnh như băng, còn có một loại cảm giác khô héo.

- Ba…Hai…Một…

A Trạch mặc niệm tỏng lòng, đồng thời vận khởi linh lực trong cơ thể, lôi bí quyết tùy thời đều có thể tung ra.

- Ra tay!

A Trạch mạnh mẽ bắt lấy cánh tay khô héo đang sờ soạng trên đùi của nàng, rồi giật mạnh lên. Đèn điện liền phát sáng, một khuôn mặt khô héo tràn ngập nếp nhăn xuất hiện ở trước mặt của A Trạch, đôi mắt che kín tơ máu kia trừng lên thật lớn, dường như là muốn đem bộ dạng của A Trạch khắc thật sâu ở trong mắt của nó.

- Lôi.

A Trạch gầm lên một tiếng, tay phải đẩy ra. A Trạch muốn dùng một chiêu giải quyết vấn đề, cho nên lần ra tay này không lưu tình chút nào, dùng toàn bộ lực lượng cường đại của lôi bí quyết để tiêu diệt con quái vật không biết tên này.

Bất người là, lôi điện thật lớn vốn nên từ trên trời giáng xuống lại không có xuất hiện. A Trạch bị tình huống bất ngờ này làm cho sửng sốt, liền đối mặt nhìn nhau với con quái vật kia.

Làm sao lại như vậy? A Trạch có chút mờ mịt. Từ khi có thể sử dụng lôi bí quyết tới nay, chưa từng có loại chuyện tình như thế này xảy ra. A Trạch có thể cảm thấy rõ ràng linh lực ở trong cơ thể mình lưu chuyển, tuy nhiên nó lại không phát ra lôi bí quyết.

A Trạch rống to dường như đã dọa con quái vật không biết tên kia một trận. Con quái vật kia ngẩn người, đôi mắt tràn ngập tơ máu nhìn chằm chằm vào A Trạch. Đây là một con quái vật khô quát như một cái thây khô, giống như một cái xác ướp không được quấn băng đấy. Mà cái tay khô của xác ướp kia, vẫn duy trì cái tư thế bị A Trạch đá văng ra.

Đây không phải đơn thuần là một cánh tay xương khô. Bên trên cánh tay khô héo này có những cái móng tay thật dài màu vàng. Màu sắc của bộ móng tay kia cũng giống như ngón tay của một lão già trông lò lâu năm bị khói ám vậy. Làn da trên ngón tay đã biến thành màu đen, còn rạn nứt, lộ ra ở bên trong cơ thể. Thận chí có chỗ còn có thể chứng kiến xương cốt ở trong. Dấu vết giống như vết máu chưa được xử lý che kín toàn bộ cánh tay.

- Sao lại như thế?

A Trạch mạnh mẽ tỉnh ngộ lại, dù lôi bí quyết không dùng được thì nàng vẫn còn tuyệt chiêu khác. A Trạch từ trên giường nhảy xuống, kéo dãn khoảng cách đối với con quái vật kia.

Băng..

A Trạch vận linh lực kia lên cách tay. Mặc kệ con quái vật kia là cái gì, cứ dùng băng kiếm chém nát nó ra, như vậy tư nhiên cũng không thành cái gì uy hiếp cả.

Giống như là toàn bộ linh lực của A Trạch đều bị tiêu thất, cũng như lôi bí quyết, băng kiếm cũng không có xuất hiện ở trên tay của A Trạch. Đêm nay không biết là làm sao vậy, dường như là toàn bộ năng lực nàng có đều biến mất.

- Đây rốt cuộc là làm sao vậy?

Liên tục hai lần năng lực không nhạy khiến cho A Trạch có chút thất thần. Rõ ràng là linh lực vẫn còn, tuy nhiên lại không thể phát ra được pháp thuật gì, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Lạc…Lạc…

Giống như là thanh âm cây khô bị vỡ vụn vậy, quái vật kia đã tỉnh ngộ, miệng phát ra tiếng kêu khó nghe hướng tới A Trạch đánh tới.

Mắt thấy quái vật kia muốn bổ nhào đến trước mặt, A Trạch mới hồi phục lại tinh thần, muốn tránh thoát khỏi đòn tấn công của con quái vật kia, nhưng không biết là ông trời cố ý đùa dai, hay là vận khí của A Trạch hôm nay thật sự là không tốt. A Trạch vấp phải cái chân giường, trong nháy mắt mất đi cân bằng, ngã xuống mặt đất.

Ngón tay màu đen khô héo chậm rãi phóng đại trước mắt A Trạch. Khuya hôm nay những sự việc bất ngờ liên tục xuất hiện khiến cho A Trạch có chút choáng váng. Cái móng tay màu vàng kia, giống như đang được quay chậm, từ từ hướng tới mắt A Trạch đâm tới. Trong đầu A Trạch chợt nổi lên một cỗ ý niệm, chính là cảm giác sợ hãi khi đối mặt với tử vong.

A!

A Trạch lớn tiếng hét lên, nước mắt chảy xuôi theo hốc mắt. Nàng chưa từng tiếp cận tử vong gần như vậy. Cho dù là lần ở sân trường lần trước, đối mặt với viên quản lý giết không chết kia, nàng cũng không có cảm giác được tử thần tồn tại rõ ràng như vậy

- Làm sao vậy, tỉnh lại đi A Trạch.

A Trạch cảm giác có người lay động thân thể của chính mình, thanh âm của một cô bé từ bên tai nàng truyền đến, nàng mạnh mẽ mở to mắt, thấy Dương Nhan và Ngô Thanh Thanh đang ở trước mặt.

- Tôi đây là…

A Trạch nhìn bốn phía, vẫn là căn phòng kia, nhưng bất đồng chính là bây giờ trời đã sáng. Đại khái là nghe được tiếng thét chói tai của A Trạch, hai người Ngô Thanh Thanh và Dương Nhan liền chạy đến trước mặt nàng.

- Làm sao vậy, cô cũng gặp ác mộng sao?

Dương Nhan ở một bên nói.

- Lúc trước tôi cũng gặp một cái ác mộng rất đáng sợ, lập tức liền bị đánh thức.

- Làm sao vậy?

Ngô Thanh Thanh ở một bên nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán A Trạch.

- Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì?

- Tôi không sao?

A Trạch hít sâu một hơi. Cái cảm giác tử vong kia vẫn còn tồn tại ở trong óc của nàng chưa tan.

- Cái kia vừa rồi chỉ là mơ sao? Như thế nào tôi lại ngủ quên mất?

- Lá gan của cô cũng thật là lớn.

Ngô Thanh Thanh ở một bên nói.

- Đã biết khách sạn này có thứ gì đó không sạch sẽ, ba người chúng tôi cả đêm cũng không dám ngủ, nhưng mà cô lại có thể ngủ được.

- Không đúng.

A Trạch thì thào lẩm bẩm.

- Tôi không thể ngủ được…Tôi nhớ là mình rất thanh tỉnh coi chừng…Sau đó một cỗ cảm xúc kỳ quái bừng lên…Tiếp theo tôi cảm giác thấy có thứ gì đang sờ chân của tôi…

- Có thể nhưng mà lúc chúng tôi tiến vào, thật sự là cô đang nằm mơ.

Dương Nhan ở một bên nói,

- Tôi và chị Thanh Thanh kêu một hồi lâu cậu mới tỉnh lại.

- Nơi này xem ra đích thật là không thể ở được, chúng ta vẫn nên đi thôi.

Ngô Thanh Thanh cau mày.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.