U Minh Trinh Thám

Chương 158: Tấm gương mê cung




- Vù vù, cái này tốt.

Minh Diệu đứng trước một tấm gương biến dạng, cười nói:

- Có lẽ mỗi nữ nhân nên mua một loại gương như thế này về nhà, làm như vậy, cũng không cần mỗi ngày khổ cực giảm béo nha.

Minh Diệu trong tấm gương gầy như cây trúc, làm cho Diệp Tiểu Manh nhớ tới Bàn đầu đà trong phim truyền hình.

- Ta chán ghét nơi đây.

Diệp Tiểu Manh nhíu mày.

- Ta có cảm giác nơi đây không thoải mái.

- Vậy thì bắt đầu công tác thôi.

Minh Diệu cười nói:

- Chúng ta tới chơi trò trốn tìm nhé.

Nơi này là mê cung, dùng tấm gương tạo thành mê cung, tạo ra hiệu quả lừa gạt thị giác của người ta, đi ở bên trong, ngươi rất khó phân biệt được con đường mình đi, ở đâu là ngõ cụt.

Diệp Tiểu Manh vốn đi theo đằng sau Minh Diệu, nhưng không ngờ lại đụng vào tấm gương. Nàng xoa chỗ đau nhức và nhìn kỹ lại, thì ra đây chẳng qua là hình phản chiếu Minh Diệu trong tấm gương mà thôi. Còn bản thân Minh Diệu cũng không biết đi tới nơi hẻo lánh nào rồi.

- Như thế nào?

Trong tấm gương, Minh Diệu quay đầu lại, nhìn Diệp Tiểu Manh.

- Đau quá, đụng vào đầu.

Diệp Tiểu Manh bất mãn vẫy vẫy bím tóc đuôi ngựa.

- Ngươi cũng không dẫn ta đi, ta sẽ lạc đường.

- Ha ha, như vậy mới có niềm vui thú nha.

Minh Diệu cười ha hả.

- Đến đây đi, nếu ngươi có thể tìm được ta, ta sẽ dùng tiền thuê lần này dẫn ngươi đi Disney.

- Không nên bị ta bắt được, bắt được thì... Hừ hừ...

Diệp Tiểu Manh nói.

- Ta sẽ tiêu hết tiền thuê của ngươi.

- Có thể tìm được ta rồi nói sau.

Minh Diệu cười cười, sau đó lách mình ra khỏi tầm mắt của Diệp Tiểu Manh.

Đi mê cung không phải là điểm mạnh của Diệp Tiểu Manh. Dựa theo cách nói của Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh có ngây ngốc cả buổi, chẳng những không tìm được, cái đầu cũng bị cụng đau. Diệp Tiểu Manh dùng tay vịn vách mê cung, từ từ thăm dò, sợ lần nữa đụng vào đầu, đầu vốn rất đau, nghe nói đụng đầu sẽ có tế bào não chết đi, như vậy sẽ biến thành ngốc. Diệp Tiểu Manh cũng không muốn mình biến thành người tối dạ.

Diệp Tiểu Manh nhìn mình trong tấm gương, tấm gương và tấm gương phản chiếu bản thân mình thành vô số hình, có một đám hình ảnh giống mình như đúc, đội ngũ chỉnh tề. Còn có nhiều hình không cân đối, bản thân mình đứng ở vị trí thứ sáu, hình như không cam lòng thấy hình ảnh đứng nguyên tại chỗ, vươn tay phất phát với mình.

- Ảo giác, đây là ảo giác.

Diệp Tiểu Manh hít sâu một hơi.

- Dọa không ngã ta, giống như xem phim là được rồi.

Minh Diệu đã từng nói, hình như lực lượng của nữ quỷ là dùng từ trường ảnh hưởng tới thị giác của người khác, xuất hiện ảo giác. Diệp Tiểu Manh ổn định cảm xúc một chút, cố gắng làm cho mình tin tưởng tất cả những chuyện này không phải là sự thật, thì sẽ không có gì.

Nhưng tất cả đều quá chân thật, nàng phất tay trong gương, rõ ràng là mình, bất đồng duy nhất, chính là khóe miệng có nụ cười quỷ dị.

Diệp Tiểu Manh nhìn trước nhìn sau, hình như có chút bất mãn. Nhiều hình ảnh giống mình như thế, nhưng chỉ cần mình động đậy một chút, không biết nàng lấy đâu ra một con dao găm, lưỡi dao găm màu bạc lóe lên, một đạo ánh sáng bạc hiện ra, dao găm đâm vào mình, từ bên trong có máu bắn ra, dao đâm vào chính mình, biểu lộ trên mặt thống khổ, ngã xuống, tim của Diệp Tiểu Manh đập rất nhanh, nàng cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, tuy không cách nào tin vào mắt mình. "Chính mình" trong gương, chậm rãi, đang vui sướng nhảy lên, bắt đấu giết từng "Chính mình" trong gương. "Chính mình" giết "Chính mình"? Cảnh tượng này quá quỷ dị. Rất nhanh, hình ảnh phản chiếu trong gương, "thi thể" của Diệp Tiểu Manh nằm ngổn ngang lộn xộn, huyết dịch nhuộm đỏ sàn nhà trong gương. Mà Diệp Tiểu Manh ở trong gương, trên mặt có máu dính lên, con dao trong tay biến thành màu đỏ, trên người cũng đầy máu. Nó mang trên nụ cười đắc ý, chậm rãi đi tới gần gương, nhìn chính mình bên ngoài, hé miệng cười.

Đó là ảo giác, không nghe được âm thanh, nhưng Diệp Tiểu Manh có thể nhìn ra, hình ảnh "Chính mình" trong gương đang nở nụ cười điên cuồng, giống như đang muốn nói, tiếp theo chính là mình.

- Thử xem xem.

Diệp Tiểu Manh không sợ hãi, không phẫn nộ, nàng cầm roi điện của mình, gõ lên tấm gương. "Cách cách" một tiếng, tấm gương vỡ ra, nhưng cũng không phải mảnh vỡ bình thường, mà là gương mặt tà ác của mình, nhiều thêm một cái mặt, một cái lại một cái, tràn ngập cả những tấm kính vỡ. Bản thân nàng trong gương đang cười, hình như cười nhạo Diệp Tiểu Manh không biết lượng sức.

- Minh Diệu.

Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại, lớn tiếng gọi Minh Diệu.

- Rốt cuộc ngươi ở đâu, không muốn chơi, làm việc nhanh xong còn về nhà, ta chán ghét nơi này.

Không có hồi âm, không biết lúc nào bắt đầu, không còn nghe được âm thanh của Minh Diệu.

- Minh Diệu?

Diệp Tiểu Manh cảm thấy không đúng.

- Ngươi đang ở đâu? Không muốn chơi, ta tức giận đấy!

Không có người trả lời, Diệp Tiểu Manh nhìn bốn phía, hình ảnh của mình ở các tấm gương, trên mặt xuất hiện nụ cười quỷ dị, hé miệng nói với nàng: hắn đã chết.

- Cút ngay!

Diệp Tiểu Manh phẫn nộ rống to.

- Đi ra đây, ta ở ngay chỗ này, lần trước chính ta đã đánh ngươi nửa sống nửa chết, ngươi ra báo thù đi.

Diệp Tiểu Manh trong gương cười lên, cười rất khoa trương, máu từ trên ngũ quan tràn ra, dính đầy cả khuôn mặt.

- Tỉnh táo, Diệp Tiểu Manh ngươi phải tỉnh táo.

Diệp Tiểu Manh không ngừng hít sâu.

- Đây đều là ảo giác, Minh Diệu sẽ không dễ bị lừa gạt như thế.

Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại, thị giác có thể bị lừa gạt bất cứ lúc nào, con mắt đã biến thành gánh nặng. Nàng dùng tay vịn lấy vách tường, từ từ bước đi, tấm gương mê cung này lợi dụng thị giác gây ảo giác nhiễu loạn năng lực phán đoán của người ta, nhắm mắt lại sẽ không bị quấy nhiều, vịn vách tường mà đi, luôn luôn có thể đi ra, cần thời gian hơi lâu mà thôi.

Trong gương xuất hiện đủ loại Diệp Tiểu Manh. Khi còn bé, hiện tại, thậm chí còn có già nua, chúng đang vây quanh lấy Diệp Tiểu Manh, bảo đảm chỉ cần Diệp Tiểu Manh mở mắt ra, sẽ nhìn thấy hình ảnh khủng bố này.

Trong gương Diệp Tiểu Manh không ngừng bị người ta giết chết, dùng các loại phương pháp khác nhau. Nhưng sẽ có Diệp Tiểu Manh mới xuất hiện. Diệp Tiểu Manh trong gương không cách nào thức tỉnh khỏi ác mộng, không ngừng tái diễn tử vong, chỉ có điều, phương pháp tử vong khác nhau mà thôi.

Diệp Tiểu Manh nhắm mắt lại, nàng cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, nhẫn nhịn không dám mở to mắt. Bây giờ có thể tìm được Minh Diệu là quan trọng nhất, những ảo giác kia đi gặp quỷ đi. Không phải phải có câu cách ngôn sao, mắt không thấy tâm không phiền.

Đi một hồi, Diệp Tiểu Manh cảm giác dẫm lên cái gì đó, đây không phải sàn nhà cứng rắn, nó mềm, giống như đang giẫm lên bông. Nàng nhịn không được mở to mắt, lại phát hiện mình đang đi trên một thứ không rõ là gì.

Thứ này che kín mắt đất, mềm, hồng hồng, giống như thịt nhão, thậm chí còn mang theo cảm giác đinh dính. Diệp Tiểu Manh nhìn thấy mở to mắt, trong gương có đủ loại hình ảnh khủng bố, nhìn từ trên xuống, quay chung quanh các tấm gương quanh Diệp Tiểu Manh. Đột nhiên Diệp Tiểu Manh có cảm giác, mình giống như động vật bị nhốt trong hàng rào bị che kín, bị những du khách bốn phía nhìn xem, đang dùng ánh mắt hào hứng bừng bừng nhìn mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.