U Minh Trinh Thám

Chương 140: Trần Viêm chết




Hừng đông, bây giờ đã bảy giờ sáng, Minh Diệu gọi Diệp Tiểu Manh đang ngủ say dậy, chuẩn bị trở về, mặt trời đã lên, những thứ như ma quỷ không dám xuất hiện ban ngày, Minh Diệu quyết định đi về nhà trước, tối nay sẽ tới nữa.

Ngay khi Minh Diệu và Diệp Tiểu Manh muốn đi, Nghiêm Trọng tiễn ra tới cửa nhà, điện thoại của Nghiêm Trọng vang lên.

Nghiêm Trọng nhìn số, là dãy số không biết, sau khi nói được vài câu, liền biến sắc.

- Cái gì? Chết?

Nghiêm Trọng cũng không tin được vào lời người đang nói trong điện thoại.

- Chuyện này... Điều này sao có thể?

- Xảy ra chuyện gì?

- Cục cảnh sát điện thoại tới, có một người bạn của ta chết đi!

Nghiêm Trọng làm rơi điện thoại trên tay xuống, biểu lộ có chút không biết làm sao, hắn không cách nào tiếp nhận sự thật.

- Ta muốn đi tới cục cảnh sát xem sao.

- Ta cùng đi với ngươi.

Minh Diệu nhíu mày, hắn có dự cảm kỳ quái, chuyện này hình như có quan hệ với nữ quỷ.

Cục cảnh sát có một thi thể lạnh như băng, Nghiêm Trọng đi tới trước người thi thể không còn hơi ấm này, Trần Viêm chết? Điều này sao có thể?

Cảnh sát gọi Nghiêm Trọng đến, mục đích chủ yếu là nhận diện thi thể, xác định thân phận người chết, cha mẹ của Trần Viêm ở nông thôn, không cách nào tới kịp, cho nên dò trong số điện thoại của Trần Viêm, tìm được dãy số của Nghiêm Trọng.

Nghiêm Trọng rất muốn biết nguyên nhân cái chết của Trần Viêm, nhưng cảnh sát chỉ nói qua loa là đang trong quá trình điều tra.

Đứng ở bên cạnh thi thể, Minh Diệu nhìn thấy sắc mặt của Nghiêm Trọng tái nhợt, không ngừng run rẩy, sau khi nhận diện hoàn tất, xác nhận người chết chính là Trần Viêm, cảnh sát liền đuổi Nghiêm Trọng ra khỏi hiện trường. Lúc này Nghiêm Trọng đã không còn suy nghĩ gì cả, hắn đang bị sốc, chỉ máy móc được một cảnh sát dìu dắt đi ra ngoài.

Nghe được tiếng bước chân sau lưng, Minh Diệu quay đầu lại. Từ Mẫn đang cầm một cặp văn kiện, từ thang lầu đi xuống, nhìn thấy Minh Diệu đứng ở nơi đó, sững sờ một chút.

- Như thế nào? Ngươi quen nữ nhân kia?

Từ Mẫn nhìn thấy Minh Diệu đang nhìn thi thể của nữ nhân kia, liền mở miệng hỏi.

- Không quen.

Minh Diệu lắc đầu.

- Nhưng là bạn của người ủy thác đang thuê ta, ta đang đi theo người ủy thác.

- Vậy là tốt rồi.

Từ Mẫn cũng thở ra một hơi.

- Ta còn tưởng rằng ngươi là thám tử không may, đi tới chỗ nào đều hại chết người đấy.

- Này... Chuyện này là nội dung cốt truyện đấy...

Minh Diệu gãi gãi đầu.

- Mà thi thể nữ nhân này, có đầu mối gì cho ta không?

- Làm gì vậy?

Từ Mẫn liếc nhìn Minh Diệu.

- Ngươi muốn điều tra bản án này sao? Ngươi cũng chỉ là thám tử tư mà thôi.

- Ta chỉ cảm thấy có chút kỳ quặc, có khả năng là liên quan tới người ủy thác của ta đấy.

Minh Diệu nhìn pháp y đang lấy miếng vải trắng phủ lên thi thể.

- Một loại trực giác mà thôi, cho nên ta muốn nhìn xem.

- Người chết tên là Trần Viêm, 24 tuổi, y tá bệnh viện.

Từ Mẫn mở văn kiện trong tay ra xem.

- Có hàng xóm phản ánh đêm qua nàng ta ở trong nhà vừa khóc vừa la. Ban đầu hàng xóm hoài nghi đang cãi nhau với bạn trai, cho nên không để ý quá mức, kết quả náo tới bốn giờ sáng, người chết phát ra tiếng la hét càng ngày càng thảm thiết, hàng xóm sợ xảy ra chuyện, liền báo động, thời điểm chúng ta tới, trong phòng không có chút động tĩnh gì, gõ cửa cũng không có ai mở cửa. Hỏi thăm hàng xóm, nói có lẽ trong nhà có người, chúng ta sợ xảy ra chuyện gì, liền cưỡng ép vào nhà, liền phát hiện người chết đang nằm trên mặt đất phòng ngủ, đã tắt thở.

- Cãi nhau với bạn trai?

Minh Diệu nhíu mày.

- Nói như vậy có lẽ còn một người trong nhà?

- Không, chúng ta đi thời điểm, xác thực chỉ có kẻ chết ở nhà, không có những người khác.

Từ Mẫn lắc đầu.

- Theo hàng xóm nói, trước khi chết có lẽ Trần Viêm và bạn trai đang ở chung, bạn trai gọi là Tống Tân, là bạn đại học, quan hệ hai người rất bình thường, nghe nói đã đính hôn và sắp kết hôn. Nhưng khi đi xác minh thì anh ta luôn ở nhà, mà hiện trường điều tra tình huống chỉ thấy trong nhà có một người mà thôi, cho nên chúng ta vững tin nàng không ở cùng bạn trai.

- Thật sao... Vậy tại sao lại gọi người ủy thác của ta tới nhận diện?

Minh Diệu ngẫm lại.

- Loại tình huống này, có lẽ nên thông tri cho người có quan hệ trực tiếp với người chết, mà người ủy thác của ta chỉ có quan hệ bạn bè với người chết a.

- Chúng ta cũng thông tri người nhà của người chết, nhưng do bọn họ đang ở nông thôn, chạy đến phải cần một khoảng thời gian, mà chúng ta cần phải nhanh chóng xác định thân phận của người chết, cho nên từ số điện thoại trong điện thoại của người chết, tìm được số của Nghiêm Trọng.

Từ Mẫn trả lời.

- Vậy bạn trai của nàng ta đâu?

Minh Diệu cảm giác có chút kỳ quái.

- Cũng không ở bản địa sao?

- Chúng ta đã từng có ý định liên hệ cho hôn phu của nàng ta, nhưng không liên lạc được.

Từ Mẫn bất đắc dĩ nói ra.

- Điện thoại không điện được, mà nam nhân tên Tống Tân cũng không có ở công ty. Công ty của tên Tống Tân kia, nói Tống Tân đã không đi làm suốt một tuần nay, ai cũng không liên hệ được với hắn, giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy.

- Bạn gái chết trong nhà, mà nam nhân lại đi đâu chẳng biết?

Minh Diệu cảm giác trong chuyện này có chút không đúng.

Từ Mẫn chỉ chỉ vào Nghiêm Trọng đang ngồi cách Minh Diệu không xa:

- Chúng ta muốn hỏi Nghiêm Trọng này một chút, xem hắn có biết về Tống Tân hay không, nhưng hắn bị đả kích quá lớn, hỏi cái gì cũng không nói, hắn là người ủy thác ngươi, ngươi đi hỏi một chút, có lẽ sẽ tìm hiểu được cái gì đó.

Nghiêm Trọng đang ngồi trên một cái ghế dài và ngẩn người. Trần Viêm chết? Điều này sao có thể, vài ngày trước vẫn đang sống tốt, tại sao mấy ngày không gặp đã chết? Mà cảnh sát cũng không nói Trần Viêm chết như thế nào, làm cho Nghiêm Trọng rất khó hiểu, căn cứ theo quan sát của Nghiêm Trọng lúc vừa nhận diện thi thể, trên người của Trần Viêm không có vết thương nào, không phải là ngoài ý muốn, chẳng lẽ là có bệnh cấp tính? Cũng không có khả năng nha, theo hắn biết thân thể Trần Viêm rất tốt, hơn nữa Trần Viêm là y tá, không có khả năng thân thể mình bệnh gì mà mình không biết a.

Minh Diệu đi qua, vỗ vỗ vai của Nghiêm Trọng.

- Bớt đau buồn đi, mọi người sẽ có một ngày như vậy, chỉ có đến sớm hay muộn mà thôi.

- Nhưng nàng còn quá trẻ.

Trong mắt của Nghiêm Trọng có nước mắt, hắn nhịn xuống không cho nó chảy ra.

- Làm sao có thể, hai ngày trước chúng ta vẫn cười nói với nhau, nhưng bây giờ lại biến thành một thi thể lạnh băng.

- Thế sự vô thường, nên hiểu rõ a.

Minh Diệu móc trong áo khoác một gói thuốc ra, đưa cho Nghiêm Trọng một điếu.

- Các ngươi là bạn bè, mà bạn trai của nàng, ngươi có lẽ quen biết không?

- Tống Tân?

Hình như Nghiêm Trọng đã kịp phản ứng.

- Đúng rồi, Tống Tân đâu? Tại sao hắn không tới.

Nghiêm Trọng móc điện thoại trong túi ra, gọi đi cho Tống Tân, nhưng đầu dây bên kia không gọi được, chỉ có tiếng của Server điện tử.

- Đáng chết, vào thời điểm này, hỗn đản này chạy đi đâu vậy.

Nghiêm Trọng ném mạnh chiếc điện thoại xuống đất, điện thoại đáng thương, bị vỡ thành mấy khối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.