U Minh Trinh Thám

Chương 125: Ném bàn trang điểm đi cũng không xong




Gương mặt tái nhợt, ở sau gáy có một búi tóc, đôi môi đỏ mọng giống như máu, còn có bộ sườn xám màu đỏ trên người. Tất cả chuyện này khiến cho chủ quán sợ tới mức tim gần như là ngừng đập.

- Sao…Như thế nào lại…

Đầu óc của chủ quán hiện tại đã sắp chập mạch.

- Không phải là cái bàn trang điểm kia đang ở trong cửa hàng sao, làm sao mà nữ quỷ này lại xuất hiện ở trong nhà của ta?

Nữ quỷ kia chậm rãi từng bước một hướng về phía chủ quán đi tới. Từng bước, từng bước kia giống như là đang dẫm nát trái tim hắn. Hắn gần như có thể nghe thấy thanh âm bùm bùm từ trái tim trong lồng ngực của mình.

Nữ quỷ kia đi tới trước giường của chủ quán, cúi đầu, chau mày. Nàng cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt u oán nhìn chủ quán đang nằm ở trên giường không biết phải làm sao. Giống như nàng đang cẩn thận xem xét cái gì.

- A di đà phật, a di đà phật.

Trong miệng chủ quán tụng niệm kinh văn, cũng không quản chính mình trước kia chưa từng tin vào phật tổ. Bây giờ ở trong lòng hắn hắn đều cầu khẩn tất cả thần tiên hắn có thể biết được. Chỉ mong sao thần tiên phật tổ có thể phù hộ cho nữ quỷ này nhanh chóng biến mất.

Nữ quỷ kia đứng ở trước giường thở dài một hơi. Một cỗ hàn khí thổi tới trên mặt chủ quán, để cho hắn cảm giác giống như là gió lạnh thổi hôm trời tuyết lớn. Đôi mày của nữ quỷ kia càng nhíu chặt hơn, trong mắt có một nỗi ai oán không nói lên lời.

Chủ quán thật sự là chịu không nổi. Hắn sắp lạnh chết rồi. Hiện tại hắn không cần biết nữ quỷ kia có ở nhà hay không, hắn chỉ cầu nữ quỷ kia không nhìn thấy hắn. Hắn sẽ chui cả người vào trong chăn, nhắm mắt lại mà run rẩy.

Chủ quán cảm giác có đồ vật gì đó vén một góc chăn lên, một cỗ hơi lạnh truyền vào.

Chủ quán mở một con mắt, khuôn mặt tái nhợt kia xuất hiện rõ ràng ở trước mắt hắn. Là nữ quỷ kia, nữ quỷ kia đã tiến vào trong chăn, cái mặt quỷ kia chỉ cách mặt của chủ quán có không đến mười cen-ti-mét. Nhờ vào thanh quang mà nữ quỷ kia phát ra, thậm chí chủ quán còn có thể thấy rõ từng cái lỗ chân lông ở trên mặt nữ quỷ. Chủ quán sợ tới mức lập tức nhắm chặt hai mắt lại.

- Ngươi không phải là hắn, vì sao lại dẫn ta đi.

Nữ quỷ kia u oán thở dài một hơi, mở miệng nói chuyện.

- Là do ngươi không tốt, ta không thể rời đi, ta muốn ở nơi này chờ hắn. Ta rất sợ hắn đến đây sẽ không tìm thấy ta.

- Ta…Ta…

Cơ thể chủ quán không ngừng run rẩy lên vì sợ, hắn nhắm mắt lại, không dám nhìn nữ quỷ kia.

- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không phải là tôi cố ý, không nên làm tổn thương tôi. Cùng lắm…Cùng lắm thì tôi đốt nến và tiền vàng cho cô, ngàn vạn lần cô không nên làm tổn thương tôi, xin cô…Lạy cô.

Nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của chủ quán, nữ quỷ nhẹ nhàng lắc đầu, than một tiếng.

- Ngươi không hiểu, hay là ngươi không biết.

- Tôi hiểu, tôi hiểu, cầu xin cô, cô đi đi.

Chủ quán rất muốn khóc lên.

Nữ quỷ kia không có trả lời, trong phòng tối đen im lặng. Qua một lúc lâu, chủ quán mới chậm rãi mở một con mắt ra nhìn trộm, trong phòng hoàn toàn vắng vẻ, đã không còn thấy bóng dáng của nữ quỷ kia.

- Hô…

Chủ quán thở ra một hơi, xụi lơ ở trên giường, cả người vô lực.

Mở ra toàn bộ đồ dùng có thể chiếu sáng trong nhà, mỗi gian phòng đều có đèn, đèn bàn, TV, thậm chí là đèn pin. Chủ quán nằm ở trên giường, trợn tròn mắt mãi cho đến hừng đông. Nữ quỷ này không biết vì sao lại có thể chạy đến nhà hắn, điều này làm cho chủ quán cảm thấy cực kỳ bất an. Hiện tại chủ quán chỉ hi vọng hừng đông có thể tới sáng một chút. Trời vừa sáng là có thể đi ra ngoài.

Chủ quán hạ quyết tâm, trời vừa sáng hắn sẽ trở về cửa hàng, mang cái bàn trang điểm đã gây cho mình sức ép không nhẹ kia trở về nông thôn, nơi mà mình đã mua nó. Đi tìm người chủ bán kia, trả cái bàn trang điểm này lại cho hắn sau đó mắng cho hắn một trận. Vì phát tài mà mua cái bàn trang điểm này, nhưng mà nó đã mang đến sự tra tấn cho hắn cũng thật lớn.

Trời vừa mới tờ mờ sáng, chủ quán liền ngồi không yên. Dù sao mặt trời đã mọc lên, nữa quỷ kia cũng sẽ không tái xuất hiện. Gọi điện thoại, thuê xe, mở cửa tiệm ra đưa nó lên xe. Chủ quán vội vàng hướng về vùng nông thôn mình đã mua cái bàn trang điểm này. Trong lòng chủ quán vẫn còn tồn tại một cái ý niệm, đó là quay lại gây sức ép để lấy thêm ít tiền. Người chủ bán kia nhất định là đã biết chiếc bàn trang điểm này là một vật mang điềm xấu, cho nên mới dễ dàng bán đi như vậy. Thứ này cũng không thể để ở trong tay mình. Chủ quán quyết định sau khi tìm được người bán kia, trước tiên là mắng cho hắn một chút, sau đó là trả lại cái thứ này. Tiếp nữa là bắt chủ bán phải bồi thường tổn thất cho mình.

Xe chạy thẳng một mạch, mãi đến khi có thể nhìn thấy cái thôn kia, chủ quán mới thoáng yên ổn một chút. Cuối cùng có thể thoát khỏi cái gánh nặng đáng sợ này. Chủ quán hiện tại hận không thể lập tức cho tên chủ bán kia một quyền, sau đó lấy lại tiền rồi chạy đi.

Đi vào địa phương giao dịch lúc chủ, chủ quán đẩy cửa xe ra, nổi giận đùng đùng bắt đầu gõ cửa.

- Ai đó?

Bên trong cánh cửa truyền tới thanh âm của một nữ nhân lớn tuổi.

- Mở cửa, mở cửa.

Chủ quán vẫn không ngừng vừa gõ vừa kêu lên.

- Mở cửa nhanh, bằng không ta phá cửa.

- Tới ngay, tới ngay đây, ngươi là ai?

Cửa vừa mở ra, một người đàn bà nông thôn còn tráng kiện hơn cả chủ quán bước ra, trong tay cầm một con dao làm bếp to, bên trên còn dính máu.

- Ách…

Chủ quán không khỏi choáng váng mặt mày, điệu bộ này có phải là không muốn nhận hàng mà là muốn chém người?

Thấy vẻ mặt hoảng sợ của chủ quán, người con gái kia cũng sửng sốt, sau đó liền tỉnh ngộ, cất tiếng cười sang sảng.

- Ha ha ha ha, đừng sợ, ai bảo ngài gõ cửa vội vã như vậy. Vốn dĩ tôi đang giết gà, ngài gõ cửa gấp quá, tôi cũng chưa kịp bỏ dao xuống.

- Cái này…

Chủ quán nghĩ cả nửa ngày, mới nhớ tới lần trước chỉ lo xem hàng, ngay cả tên của người chủ bán lần trước cũng không hỏi.

- Chị hai, chồng chị có ở nhà không, tôi tìm hắn có chút việc.

- Nam nhân của nhà tôi?

Người con gái sửng sốt, tiếp theo vẻ mặt giận dữ, nói văng cả nước miếng lên mặt chủ quán.

- Cả trấn đều biết Vương quả phụ ta đã thủ tiết 20 năm, ngươi tới nhà của ta hỏi nam nhân có nhà không, là ngươi vuống đến phá hư thanh danh của ta đúng không?

Người con gái vén tay áo lên, hướng tới chỗ chủ quán vung dao.

- Ta cho ngươi biết, mặc dù ta là một nữ tử yếu đuối, nhưng mà cũng không để cho đàn ông các ngươi tùy tiện khi dễ, nếu như ngươi không nói rõ ràng, lão nương sẽ không để ngươi yên.

Chủ quán nhìn thấy cánh tay của người con gái còn lớn hơn so với chính mình, trong tay còn cầm con dao dính máu, liền nuốt một ngụm nước bọt. Vốn dĩ người chủ quán cũng hơi béo, nhưng mà người con gái này còn to lớn hơn hắn. Hơn nữa trong tay còn cầm theo một con dao dính máu, như thế nào cũng không có chút liên hệ nào với mấy chữ nữ tử yếu nhược.

- Cái này…Chị à, đừng nóng giận, có chuyện gì từ từ nói, trước tiên chị cứ bỏ dao xuống đã.

Chủ quán sờ sờ cái trán, mặc dù là mùa đông, nhưng vẫn bị người đàn bà béo này dọa cho toát mồ hôi lạnh.

- Vài ngày trước ta có đến mua một cái bàn trang điểm ở đây, là một người đàn ông bán cho ta, chị quên rồi sao? Ngay tại trong sân nhà chị.

- Mấy ngày trước? Mua hàng?

Người đàn bà béo nghĩ nghĩ, rồi mới tỉnh ngộ.

- Ngài muốn nói đến Tiểu Thôi, đi rồi, đã đi lâu rồi. Tiểu Thôi kia cũng không phải là người nhà chúng ta, lúc ấy hắn đến gõ cửa, bảo là muốn ở trong thôn bán chút đồ, lại không có chỗ nào, cho nên muốn thuê sân nhà chúng ta một ngày. Ta thấy hắn cũng là người tốt, lại cho ta năm trăm đồng, ta liền cho hắn thuê sân. Vào lúc ban đêm hắn đã đi rồi.

- Đi…Đi rồi!

Chủ quán cảm giác sau lưng mình đã ướt đẫm.

- Đi đi đâu?

- Làm sao ta biết được.

Người đàn bà lườm hắn một cái.

- Ta không quen hắn, chỉ cho hắn thuê sân một ngày để bán hàng mà thôi, làm sao ta biết hắn đã đi đâu.

Hiện tại chủ quán chỉ còn lại một ý niệm trong đầu, đó là xong đời. Không tìm thấy chủ bán, đồ vật này xem như là dính ở trong tay mình, triệt để quấn ở lấy chính mình.

Thấy chủ quán sững sờ đứng ở cửa, hai mắt vô thần, người đàn bà kia đưa tay quơ quơ ở trước mặt chủ quán, phát hiện chủ quán không có một chút phản ứng nào, than thở một câu “Quái nhân” rồi đóng cửa lại.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Chủ quán ngồi ở bên cạnh chiếc xe, vò cho mái tóc của mình như biến thành một đống cỏ dại, hận không thể dứt cả da đầu ra. Không thể trả chiếc bàn trang điểm lại. Tiền vốn không thể thu lại cũng không quan trọng, nhưng mà thứ này không thể luôn dính lấy chính mình được.

Chủ quán chợt nảy ra một ý. Nữ quỷ kia không phải đã nói là hắn không nên mang nó đi, hẳn là nó không muốn rời khỏi địa phương ban đầu của nó? Không bằng trực tiếp ném ở chỗ này, dù sao đi nữa lúc ấy cũng là hắn mua được ở nơi này. Ném ở chỗ này coi như là trả lại chỗ cũ.

Chủ quán đã định ra chủ ý, liền bê chiếc bàn trang điểm từ trên xe xuống dưới. Cố sức đặt ở góc tường của phòng giao dịch cách đó không xa.

Nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy trong lòng không yên, chủ quán lại đi vào trong thôn mua một ít tiền vàng và hương, rồi bái tế ở ven đường.

- Ta xin ngươi, chị hai. Ta đã để ngươi trả lại, bà cô ngươi hãy tha cho ta một mạng, không nên tiếp tục đi theo ta, ta xin ngươi.

Chủ quán vừa đốt lên, vừa lẩm bẩm trong miệng, lúc thì gọi là chị hai, lúc thì gọi là bà cô, xưng hô rất rối loạn.

Hướng về phía cái bàn trang điểm kia dập đầu ba cái, chủ quán ngồi lên xe, rồi khởi động. Nhìn lại từ kính chiếu hậu, cái bàn trang điểm được xếp thành một cái rương lớn kia vẫn im lặng đứng ở góc tường, chủ quán thở phào một hơi.

- Xem ra cuối cùng cũng thoát rồi, chỉ tiếc là không thu được tiền vốn lại.

Chủ quán thở dài một hơi, đạp lên chân ga, ô tô cuốn theo một mảnh bụi đất, lao nhanh về phía trước.

Ở trên đường trở về, chủ quán đem người chủ họ Thôi kia ra mắng cho một trận, hỏi thăm từ tổ tiên mười tám đời đến cả cháu chắt chưa được sinh ra, hơn nữa toàn là sử dụng các loại từ ngữ nữ tính thân thuộc, mắng cho đến khi chủ quán miệng đắng lưỡi khô.

Mắng đến khi mệt mỏi, chủ quán lại bắt đầu cảm thấy đau lòng cho số tiền tổn thất kia. Mua hàng hết năm trăm đồng, hai lần tiền taxi là ba trăm đồng, hơn nữa tổn thất vì đóng cửa tiệm hai ngày nay. Tổn thất gần một ngàn đồng khiến cho chủ quán cảm thấy có chút đau đớn. Hơn nữa thân thể bị tra tấn còn thần kinh bị hù dọa. Chủ quán cảm thấy cho dù là mang tên chủ bán kia ra bắn chết một năm cũng không đủ để hắn hả giận. Dùng một cái giá thấp như vậy để bán cái bàn trang điểm này đi, còn đặc biệt tìm một người không quen biết, dùng số tiền bán được để trả tiền thuê sân. Tên chủ bán này rõ ràng đã có âm mưu từ trước. Điều này không khỏi làm cho chủ quán lại bắt đầu hỏi thăm tổ tiên mười tám đời của người chủ bán một lần nữa.

Trở lại trong thành phố đã là buổi chiều, đem chiếc xe thuê đi trả. Chủ quán cám giác mình mệt mỏi không chịu nổi. Liên tiếp hai đêm bị dọa kinh sợ, thân thể còn đang bị sốt.

Thấy ngủ cũng không được ngon giấc, chủ quán không có mở cửa tiệm nữa, vẫn là đi về nhà nghỉ ngơi thật tốt một chút.

Cảm giác mới ngủ chưa được bao lâu, đợi cho đến khi chủ quán tính lại thì mới hơn năm giờ. Mặt trời bên ngoài còn chưa xuống núi. Chủ quán đứng dậy mặc quần áo xong, điện thoại liền vang lên.

Nguyên lại là bạn bè gọi tới rủ buổi tối cùng nhau chơi mạt chược. Chủ quán nghĩ nghĩ, gần đây đã lỗ mất không ít tiền, nói không chừng đêm nay có thể thắng lại một ít, liền sảng khoái đồng ý.

Hai giờ đêm, chủ quán ủ rũ trên đường trở về nhà. Cũng không biết hôm nay làm sao vậy. Không chỉ có không lên được bài tốt, còn tự châm pháo đốt mình. Đêm nay đánh bài, không những không thu lại được tiền tổn thất trở về, ngược lại còn mất thêm một ngàn đồng. Điều này không khỏi làm cho chủ quán cực kỳ ủ rũ. Đúng như lời các cụ già đã nói, bị quỷ ám thì khí tràng trên người sẽ rất thấp. Chẳng những sẽ sinh bệnh, vận khí cũng trở nên không tốt. Chủ quán lại đem toàn bộ người nhà tên chủ bán ra mắng đi mắng lại mấy lần.

Mở cửa nhà ra, chủ quán ném cái chìa khóa lên trên chiếc ghế salon, duỗi lưng một cái.

Liên tục hai ngày không được ngủ ngon giấc, rốt cục đêm hôm nay có thể ngủ một giấc thật ngon rồi.

Không đợi chủ quán kịp buông lỏng, liền như ngừng lại tại chỗ. Tại cái cửa sổ cách đó không xa, nữ quỷ kia vẫn lóe thanh quang như cũ, lẳng lặng nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.

Mái tóc được búi lên, gương mặt tái nhợt, đôi môi đỏ, còn cả bộ sườn xám tươi đẹp kia, trên mặt vẫn là sầu bi vô tận như cũ.

Chủ quán có chút muốn khóc, hắn lập tức xoay người sang chỗ khác, muốn mở cửa phòng chạy ra ngoài, lại phát hiện ra như thế nào thì cũng không mở được cửa ra, dù cho có giật cái tay nắm cửa kia như thế nào thì cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích.

Nữ quỷ kia nhẹ nhàng thở dài một hơi, xoay đầu lại, nhìn thấy chủ quán đang liều mạng phân cao thấp với cánh cửa, đôi mày của nàng lại càng nhíu lại.

- Ô ô ô… Chị hai, cho tôi một đường sống có được không?

Cánh cửa kia không mở ra được, chủ quán cả người vô lực, ngồi bệt xuống dưới đất, nước mắt không kìm được mà chảy ra.

Thanh quang trên người nữ quỷ kia lấp lóe, chỉ trong thời gian nháy mắt, liền đi tới trước mặt chủ quán, cúi đầu nhìn hắn đang ngồi than khóc dưới đất.

- Ngươi không được ném ta ở nơi đó, ngươi phải đưa ta trở về.

Nữ quỷ kia mở miệng, trong giọng nói mang theo một cỗ u oán.

- Không phải là tôi đã đưa cô trở về rồi đó thôi?

Chủ quán nhìn về phía sau, lại phát hiện không có đường lui, ở phía sau là cánh cửa đang đóng chặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.