U Minh Trinh Thám

Chương 118: Thỏa mãn




- Tóm lại, nữ ác ma kia bắt tôi đi là muốn cho tôi chút giáo huấn, kết quả là bị tôi bịa ra chút chuyện lừa gạt, nên để tôi trở về. Chỉ đơn giản như vậy.

Minh Diệu ngồi ở trên ghế salon, muốn lấy một điếu thuốc ở trong túi quần ra, lại phát hiện bên trong rỗng tuếch.

Hai người Ada và Từ Mẫn nhìn Minh Diệu không nói gì, nhưng mà trên mặt hai người đều bày ra bộ dáng ta không tin.

- Tốt lắm, chuyện này liền dừng ở đây đi.

Minh Diệu đứng lên nói.

- Tôi cũng đã hỏi rõ ràng. Đám người Dương Bội Gia chết, đích thật là do bọn hắn gây tội thì phải chịu tội. Trên thế giới này không có bữa ăn nào mà không phải trả tiền, muốn đạt được dục vọng của mình thì cũng phải trả một cái gì đó thì mới được. Trao đổi đồng giá, không có gì để chúng ta thông cảm.

- Trao đổi đồng giá sao?

Từ Mẫn cau mày.

- Như thế nào mà anh lại có thể so sánh giá trị giữa dục vọng và sinh mệnh.

- Không cần chúng ta phải suy nghĩ.

Minh Diệu lắc lắc đầu.

- Thứ này thì người giao dịch tự mình suy nghĩ sẽ tốt hơn. Chỉ cần bọn họ cảm thấy đáng giá thì có cái gì là không thể.

Minh Diệu dừng một chút, tiếp theo liền bày ra bộ dáng bất đắc dĩ.

- Hơn nữa loại giao dịch này cũng không phải là mua bán thức ăn trên thị trường, không có cách nào mặc cả. Giá cả đều là do nữ ác ma kia định đoạt. Lũng đoạn là cảnh giới cao nhất trong làm sinh ý.

- Ta cảm thấy người tên Âu Phàm kia thực đáng thương.

Ada thở dài một hơi.

- Cô độc, là thứ mà không phải người nào cũng có thể chịu được. Huống chi là vô cùng vô tận cô độc.

Minh Diệu không nói gì, Dương Bội Gia tình nguyện dùng bốn mươi năm tuổi thọ của mình để đổi lấy sự thống khổ cho người phụ lòng mình. Điều này khiến cho Minh Diệu cảm giác sâu sắc được rằng nữ nhân đều là động vật ngang ngạnh. Chọc vào tiểu nhân chứ ngàn vạn lần không được chọc vào nữ nhân.

- Cứ như vậy đi, dù sao chúng ta đã biết rõ chân tướng rồi, chuyện này liền dừng ở đây đi.

Minh Diệu đứng dậy.

- Dù sao thì dục vọng của nhân loại là vô cùng vô tận, mà sinh mệnh là của mỗi người. Có dùng sinh mạng để đổi lấy những khát khao của hắn hay không là quyền tự do của nhân loại. Ác ma cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân mà thôi. Quyền quyết định có giao dịch hay không thì nằm ở trong tay nhân loại.

- Anh muốn đi đâu?

Chứng kiến Minh Diệu đi ra khỏi cửa, Từ Mẫn ở phía sau hỏi.

- Tôi đi mua bao thuốc.

Minh Diệu không quay đầu lại nói.

Bóc bao thuốc ra, Minh Diệu châm một điếu thuốc. Hơi Ni-cô-tin nồng đậm tràn ngập trong phổi mang theo một cỗ khoái cảm mê muội. Minh Diệu ngồi ở chỗ trống ven đường, nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời.

- Hiện tại mong muốn của ta, rốt cuộc là cái gì.

Minh Diệu nhìn điếu thuốc vừa châm, thì thào tự nói.

- Là do ý chí của mình quá bạc nhược, hay là lực thích ứng quá mạnh mẽ. Ta nghĩ hiện tại ta đã không thích hợp với cuộc sống trước kia, mà cuộc sống bây giờ có lẽ đã trở thành thứ giống như thói quen. Kế tiếp, rốt cuộc ta nên làm như thế nào mới phải?

Nhìn thấy người nam nhân sắc mặt tái nhợt đang ngồi đối diện, Lilith có một loại cảm giác không nỡ xuống tay.

- Diệp tiên sinh, ta không rõ, vì sao lão bản của các ngài lại phái ngài tới tìm ta.

Lilith nhẹ nhàng xoa nhẹ cái trán. Người nam nhân trước mặt này, dường như là có rất nhiều bí mật. Những cái bí mật kia như là một con đường rậm rạp rối loạn, ngược lại khiến cho người ta không thể thấy rõ sự thật.

- Bởi vì ta không dễ dàng bị kích động.

Biểu tình của Diệp Trọng rất nghiêm túc, giống như là một cây cung cứng rắn. Đối diện với khuôn mặt nhìn qua đã giống như là quen biết, khiến cho người luôn trầm ổn như Diệp Trọng lần đầu tiên nhìn thấy, trong lòng cũng không khỏi nhảy lên một cái.

Khuôn mặt này, nụ cười thân thiết giống như đã từng gặp qua này khiến cho trái tim vốn đã cứng rắn của Diệp Trọng trở nên mềm nhũn. Nhưng mà chỉ là thất thần trong nháy mắt mà thôi. Lý trí của Diệp trọng nói cho hắn biết, nữ nhân này, tuyệt đối không phải là người con gái mình chôn dấu trong lòng kia. Người con gái cầm ô đánh trúng Tiểu Hồng trong mưa, mỉm cười chờ đợi mình.

- Lão bản của chúng ta phái ta tới, là vì muốn biểu đạt một chút thành ý của chúng ta.

- Thành ý?

Lilith nở nụ cười, cười rất vui vẻ.

- Cái thứ đó thì có lợi ích gì?

Diệp Trọng mới vừa muốn nói gì, Lilith liền ngắt lời hắn.

- Ta biết lão bản của các ngài muốn cái gì, đích xác ta cũng có thể làm được. Nhưng mà vì sao ta lại phải làm như vậy?

- Chỉ cần cô đưa ra điều kiện, chúng ta cũng có thể hoàn thành cho cô.

Đối với việc Lilith làm khó dễ Diệp Trọng cũng không có phản ứng gì, dường như là giao dịch có thành công hay không đối với hắn đều không có quan hệ.

- Không, không, không, ta nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi.

Lilith nhẹ nhàng đung đưa cái ngón tay màu xanh nhạt như ngọc.

- Bình thường, người nói lời này hẳn là ta. Huống chi, các ngài có thể cho ta, tự bản thân ta cũng có thể lấy được, mà cái ta cho các ngài đều là những thứ các ngài không lấy được.

- Cô biết chúng ta muốn cái gì?

Lông mi của Diệp Trọng cau lại.

- Đương nhiên. Loại phương pháp này, đương nhiên là ta biết. Nhưng mà tại sao ta phải cho các ngài?

Lilith nâng mắt nhìn Diệp Trọng.

- Lão bản của ngài là ai, ta không biết. Nhưng mà ta phỏng chừng thì cùng lắm cũng chỉ là một con yêu quái lớn tuổi một chút mà thôi. Hắn có thể cho ta cái mà ta cần sao? Nói về thành ý, bản thân ta cảm thấy tự hắn đến bàn chuyện với ta còn có thành ý hơn.

- Chuyện này chỉ sợ là rất khó. Dù sao lão bản của chúng ta và cô khác nhau. Cô là thuộc loại tồn tại không thể ước thúc. Mà hắn lại bị một số đồ vật của thế tục trói buộc. Nếu mà hắn tự mình đến gặp cô, chỉ sợ là sẽ mang đến rất nhiều phiền toái.

Diệp Trọng cau mày, chăm chú nhìn Lilith.

- Thật sự là cô có loại phương pháp này.

- Như vậy ngài cho rằng vì sao mà ta lại phải chạy đến phương đông?

Lilith cau mày.

- Nếu không phải những người ở tây phương đó quá mức đáng ghét. Ta cũng không nghĩ tới việc chạy về đây đâu.

- Ta hiểu, ta sẽ trở về giải thích với lão bản.

Diệp Trọng gật gật đầu, đứng dậy đi ra cửa.

- Sau khi nói cho các ngài phương pháp, ta còn có thể tự do như vậy sao?

Lilith khinh miệt cười.

- Thật sự nghĩ ta ngu ngốc sao?

- Tiểu Hắc.

Lilith kêu một tiếng.

Cửa mở ra, người da đen bị Minh Diệu đánh cho mặt mũi biến đạng đi đến. Hướng về phía Lilith hành lễ. Nhưng mà diễn cảm trịnh trọng xuất hiện ở trên gương mặt sưng phù kia nhìn qua có chút buồn cười.

- Thu thập mọi thứ, chúng ta rời khỏi phương đông.

Lilith phất phất tay, người da đen gật gật đầu lui xuống.

- Thiệt là, đi đến chỗ nào cũng đều không được ở yên.

Lilith ngồi ở trên ghế duỗi lưng một cái, bộ ngực kia càng có vẻ thêm mê người.

- Nhưng mà đôi mắt kia đích thật là thứ tốt, thật là thèm muốn a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.