U Minh Trinh Thám

Chương 112: Người giúp đỡ




- Này này, nếu đã đến đây, liền sớm ra tay một chút đi, làm hại ta mệt muốn chết rồi.

Chứng kiến người được phái đến, Minh Diệu thở dài một hơi nhẹ nhõm. Ngồi bệt xuống mặt đất.

- Ta không còn khí lực, ngươi tới đi. Dù sao ta giúp ngươi chăm sóc hài tử thời gian dài như vậy, ngươi cũng giúp ta thanh lý một chút phiền phức đi.

- Thanh lý phiền phức sao?

Nam nhân cười cười.

- Quần áo của ta đây cũng không giống người dọn vệ sinh.

- Cái này cũng không có cách nào.

Minh Diệu nhún nhún vai.

- Ta vốn cũng muốn tiếp tục đánh, để yêu lân ra khỏi vỏ. Ngươi cũng biết, yêu lân ra khỏi vỏ chính là không nhẹ không nặng, vạn nhất thật sự chọc giận nữ nhân kia, sợ là cái mạng nhỏ của ta cũng phải để lại ở trong này.

- Được rồi.

Nam nhân kia bất đắc dĩ gật đầu, đi ra phía trước, hướng tới con Khuyển Địa Ngục kia vẫy tay.

- Đến đây đi, tiểu khả ái.

Khuyển Địa Ngục gầm nhẹ lên, không có nhào tiến đến, ngược lại bắt đầu lui về phía sau. Bản năng dã thú nói cho nó biết, đây là một người còn lợi hại hơn nhiều, hơn nữa mùi vì trên người nam nhân này, so với nó càng thêm hung mãnh. Giống như là một con chó săn nuôi trong nhà đụng phải một con sói hoang trên thảo nguyên. Loại cảm giác này khiến cho cả người Khuyển Địa Ngục run rẩy.

- Không thể nào.

Thấy Khuyển Địa Ngục lui về phía sau, vẻ mặt của Minh Diệu trở nên nhăn nhó.

- Đồ súc sinh ngu ngốc này còn hiểu được mền nắn rắn buông.

- Đây là trực giác bản năng.

Nam nhân cười cười.

- Điều này chứng minh nó cũng không ngu ngốc chút nào, ngược lại là rất thông minh, biết tìm quả hồng mềm để nắn.

- Nhưng ta cũng không phải quả hồng mềm gì cả.

Minh Diệu than thở.

- Chỉ là lão yêu quái nhà ngươi cũng thật lợi hại mà thôi.

Người da đen đứng ở cách đó không xa bắt đầu có chút vội vàng. Vô luận hắn thúc giục như thế nào, Khuyển Địa Ngục đều thờ ơ, chỉ không ngừng lui về phía sau.

Khuyển Địa Ngục luôn rất nghe lời từ khi nam nhân này xuất hiện liền không hề nghe theo mệnh lệnh của hắn, điều này làm cho hắn có chút hổn hển.

Từ phía sau lấy ra một cây roi, người ra đen cầm roi vung lên phát ra tiếng nổ bành bạch.

Đây tuyệt đối không phải là roi bình thường. Toàn thân chiếc roi màu ngăm đen, một chút phản quang cũng đều không có, giống như là hoàn toàn do hắc ám tạo thành. Cây roi vụt lên mặt đất tạo thành một cái khe rãnh mảnh dài sâu hoắm.

- Không thể ra lệnh được, nên muốn sử dụng bạo lực bức bách sao?

Trong mắt của nam nhân xuất hiện một tia bi ai.

- Vốn có thể không cần làm đến một bước này.

Đã bị cây roi phía sau bức bách, Khuyển Địa Ngục không thể lui về phía sau được nữa, bắt đầu từng bước một hướng phía nam nhân kia đi tới. Từ cước bộ run rẩy và sự hoảng sợ trong mắt của nó có thể thấy được, nó cũng không phải tự nguyện, chính là cây roi phía sau này nếu so với người nam nhân trước mặt thì càng đáng sợ hơn.

Nam nhân kia cởi bỏ tây phục màu lam, chỉ mặc quần áo bên trong nên thân thể có chút gầy yếu. Nhưng mà Minh Diệu biết cái thân hình nhìn như gầy gò này có lực lượng vô cùng, so với dã thú còn kinh khủng hơn. Hắn nhắm mắt lại, hơi chút nhúc nhích thân thể, khi ánh mắt kia mở ra, lộ ra một cỗ ánh sáng khiếp người.

- Tên của ta là Diệp Trọng, nhớ kỹ đi.

Như là cảm giác khủng bố trong lòng đã tràn ngập tới cực hạn, Khuyển Địa Ngục nhảy vụt lên, hướng tới người nam nhân kia đánh móc ra sau gáy, tiếng tru lên càng thêm thê lương, lộ ra một cỗ hương vị điên cuồng. Ba cái miệng trên đầu đều mở ra, lộ ra những cái răng nanh bén nhọn, nước dãi chảy ra bốn phía.

Minh Diệu cảm giác chỉ trong thời gian nháy mắt, Diệp Trọng liền từ địa phương vừa mới đứng biến mất không thấy. Giống như là biến mất ở trong không khí, không có để lại một chút dấu vết. Mà một giây sau, Diệp Trọng liền đứng ở sau lưng của Khuyển Địa ngục, nắm trong tay cái mũi nhọn dài chấm đất ở trên lưng Khuyển Địa Ngục. Liền giống như Khuyển Địa Ngục nguyên bản không phải là địch nhân, mà là thú cưỡi của hắn vậy.

Nhảy vọt lên, chạy, chồm, quay cuồng. Khuyển Địa Ngục muốn giải thoát bản thân khỏi người nam nhân đang đứng ở trên lưng của mình, lại bất đắc dĩ phát hiện, vô luận là giãy giụa như thế nào, Diệp Trọng đứng ở trên lưng của nó giống như là đứng ở trên đất bằng vậy, vô cùng vững vàng, cũng không hề nhúc nhích.

Người da đen đứng ở cách đó không xa cũng ngây ngẩn cả người. Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có người có thể bắt lấy cái mũi nhọn ở trên lưng Khuyển Địa Ngục, lại có thể đứng ở trên lưng của nó giống như cưỡi kỵ mã vậy. Hắn vẫy động cái roi da này, huýt sáo, chỉ huy Khuyển Địa Ngục giãy giụa để hất người đàn ông kia xuống.

Khuyển Địa Ngục giãy giụa càng thêm điên cuồng, lao xuống nhảy lên, không ngừng đung đưa cái lưng, nhưng mà Diệp Trọng ở trên lưng nó lại thờ ơ.

- Tốt, thật tốt, tiếp tục nhảy cái nữa nào.

Minh Diệu ngồi ở trên mặt đất cách đó không xa, liền làm ra bộ dáng xem kịch vui. Hắn sờ sờ túi áo, mới nhớ tới thuốc lá vừa mới dùng hết rồi, bất đắc dĩ thở dài. Nếu là hiện tại có một túi bỏng ngô, hút một điếu thuốc, sau đó nhìn xem xiếc thú biểu diễn mới là

hoàn mỹ.

Có lẽ là mệt mỏi, động tác của Khuyển Địa Ngục có biên độ nhỏ hơn rất nhiều, vừa rồi vận động kịch liệt như vậy còn không thể hất Diệp Trọng xuống dưới, thể lực của Khuyển Địa Ngục dường như đã tiêu hao hết.

Hắc Nhân kia như cũ vẫn cầm roi da rung động bành bạch, thúc giục động tác của Khuyển Địa Ngục tiếp tục nhanh một chút.

Đứng ở trên lưngKhuyển Địa Ngục, Diệp Trọng thở dài, hắn dùng một bàn tay cầm lấy cái mũi nhọn ở trên lưng Khuyển Địa Ngục, tay kia thì nhẹ nhàng đặt ở trên cái đầu chính giữa của nó.

Chưa thấy Diệp Trọng dùng sức, chỉ là vừa giống như an ủi, vừa giống như nhấn một cái. Khuyển Địa Ngục liền có cảm giác giống như là bị một ngọn núi đặt ở trên đầu, một cỗ lực lượng mạnh mẽ không thể kháng cự ập đến, khiến cho đầu của nó gắt gao áp ở trên mặt đất, không thể động đậy.

Khuyển Địa Ngục giãy giụa. Tuy rằng cái đầu ở giữa bị ấn xuống mặt đất không thể nhúc nhích, nhưng mà nó còn có hai cái đầu khác. Hai cái đầu còn lại đồng thời mở rộng cái miệng ra hướng tới cánh tay của Diệp Trọng đang đặt ở cái đầu chính giữa cắn tới. Cái đuôi phía sau mang theo tiếng xé gió, đồng thời hướng tới Diệp Trọng đang cưỡi ở trên lưng đánh úp lại.

Vẫn là lắc mình trong nháy mắt, Diệp trọng liền mất. Khuyển Địa Ngục loạng choạng muốn đứng lên, đợi cho công kích của Khuyển Địa Ngục trôi qua, Diệp Trọng lại đứng ở trên lưng của nó, đem cái đầu của nó vừa mới nhấc lên khỏi mất đất có mấy cen-ti-mét đè xuống. Lần này lực lượng còn lớn hơn nữa, cái đầu của Khuyển Địa Ngục bị khảm vào sàn nhà thật sâu.

Người da đen quơ roi, ý bảo Khuyển Địa Ngục đứng lên, Khuyển Địa Ngục từ chối vài cái, mới vừa ngẩng đầu lên liền bị Diệp Trọng ấn xuống đất, hơn nữa lực lượng so với lần trước còn lớn hơn nữa.

Khuyển Địa Ngục ai oán vài tiếng, không động đậy được nữa, mặc cho hắc nhân kia huýt gió, huýt sáo như thế nào, vung roi ra sao cũng không đứng lên nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.