U Linh Giới

Chương 25: Quyết chiến (thượng)




Uriel là người đầu tiên bùng nổ, “Ngươi có giỏi thì xuống đây!”
Thần hỗn độn nói: “Có giỏi là sao?”
Rafael nói: “Có gan thì xuống đây.”
“Có gan?” Thần hỗn độn đột nhiên hắc hắc hắc cười vang, “Suýt nữa lại vào tròng. Các ngươi muốn ta xuống lắm sao? Vậy ta cứ ở mãi không xuống.”
......
Beelzebub thản nhiên nói: “Các ngươi trước khi công kích chỉ số thông minh của hắn có tự đánh giá chỉ số thông minh của mình chưa?”
Rafael: “......” Hắn rõ ràng chỉ là giải thích thôi mà.
Poggi vẫn đang bận rộn thóa mạ, “Biến thái! Tử biến thái! Đại biến thái! Siêu cấp đại biến thái!”
Hào quang từ từ ngưng tụ xung quanh thân thể hắn.
Abaddon trong lòng căng thẳng, lại muốn xông lên.
Mammon cùng Beelzebub tay nhanh mắt lẹ, mỗi người một bên giữ chặt hắn!
“Buông ra!” Mái tóc đỏ rực của Abaddon dựng thẳng tắp, hệt như con nhím, lại như đinh thép!
“Bình tĩnh.” Mammon cứ thế bị lôi về phía trước hai bước.
Hào quang chậm rãi biến mất.
Trên người Poggi đột nhiên có thêm một bộ giáp màu xanh đen.
“Xảy ra chuyện gì?” Thạch Phi Hiệp nhịn không được hỏi.
Isfel nói: “Mặc chiến giáp màu xanh đen.”
“Sao cơ? Chẳng lẽ hắn là Thanh Đồng thánh đấu sĩ trong truyền thuyết?” Thạch Phi Hiệp dị thường kinh ngạc.
Poggi trong tay chợt lóe quang mang, một thanh trường mâu cùng màu với chiến giáp xuất hiện trong tay hắn, đầu mâu là lưỡi dao sắc bén, mỏng như cánh bướm. Hắn cầm trường mâu chỉ hướng Abaddon.
Abaddon cả giận nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Poggi rống lên: “Không phải ta muốn! Là lão biến thái kia muốn!”
Hắn vừa dứt lời, thân hình liền không thể kiểm soát vọt tới chỗ Abaddon.
Metatron thấp giọng niệm: “Thời gian cầm cố!”
Thân thể Poggi thoáng cứng đờ giữa không trung, lập tức phốc qua nhanh hơn nữa.
Abaddon một tay bắt lấy đầu mâu.
Máu như mưa bắn tung toé thành tia.
Mammon phát động linh hồn công kích.
Poggi nhíu mày, vẻ mặt thống khổ.
Abaddon phẫn nộ quay đầu trừng Mammon.
Mammon triệt tiêu.
Beelzebub ngón tay như đang chơi đàn dương cầm, múa may thần tốc.
Poggi động tác đột nhiên dừng lại.
“Thành công rồi?” Mammon hỏi.
Beelzebub thở phào một hơi, “Có lẽ vậy.”
Abaddon từ từ buông tay. Lưỡi dao trên mâu xé ra một lỗ hổng hẹp dài trong lòng bàn tay hắn, máu chảy không ngừng.
Metatron đưa tay nhẹ nhàng phất qua lòng bàn tay hắn.
Vết thương biến mất.
Mammon xòe tay nói: “Ta cũng muốn.”
Rafael hảo tâm đề nghị: “Rạch một đường trước rồi tính sau.”
Poggi áy náy nhìn Abaddon: “Ta không phải cố ý.”
“Ta biết.” Abaddon giơ tay định xoa đầu hắn, ai ngờ Poggi đột nhiên há miệng cắn tới hướng tay hắn.
Abaddon sửng sốt, cũng may Rafael ở bên cạnh ứng biến cực nhanh, kéo tay hắn trở về.
Cách.
Poggi hàm trên hàm dưới va chạm mạnh. “Đau!” Hắn thấp giọng kêu lên.
Abaddon trừng Beelzebub, “Ngươi không phải nói đã thành công khống chế rồi sao?”
Beelzebub nói: “Ta chỉ thành công khống chế chiến giáp cùng trường mâu của hắn. Nếu muốn khống chế thân thể hắn, trừ phi Mammon giết chết linh hồn hắn.”
Rắc rắc, rắc rắc......
Abaddon siết chặt nắm tay.
Beelzebub nói: “Ta chỉ là xuất phát từ lý tính phân tích vấn đề mà thôi. Thân là đồng đội, ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện đó xảy ra.”
Đang nói, Poggi đột nhiên vứt bỏ trường mâu, vung quyền hướng Beelzebub. Bởi vì chiến giáp của hắn cũng bị cố định tại chỗ, cho nên thân thể chỉ có thể hoạt động trong phạm vi cực nhỏ, nắm tay hiểm hiểm dừng ngay chóp mũi Beelzebub.
Beelzebub mặt không đổi sắc lấy ra gói ô mai, ném một viên vào miệng.
“Các ngươi luôn đối đãi vãn bối như vậy sao?” Thần hỗn độn lại không chịu được tịch mịch nên mở miệng.
Metatron từ tốn nói: “Loại hành vi ti tiện lợi dụng vãn bối mới khiến người căm phẫn.”
Rafael nhìn hắn bằng cặp mắt khác xưa.
Mammon tiếp lời: “Bảo bối, đừng dùng từ ti tiện để hình dung hắn. Ngươi sẽ khiến tất cả những sinh vật từng được hình dung bằng từ ti tiện này xấu hổ bất kham.”
“Ngoài mồm loa mép giải ra, các ngươi còn cách nào khác đối phó ta không?” Thần hỗn độn khí định thần nhàn hỏi. Hiển nhiên, phần lớn ý chí chiếm cứ thân thể hắn lúc này tuyệt đối không phải là bạo nộ.
Metatron nói: “Ngoài lợi dụng trẻ em ra, ngươi còn chiêu nào khác không?”
“Hắc hắc.” Thần hỗn độn cười lạnh hai tiếng, ngữ điệu liền chuyển, “Ta buồn ngủ rồi, các ngươi từ từ chơi đi.”
......
Buồn ngủ?
Beelzebub cùng Mammon sắc mặt đồng thời đột biến.
Mammon buột miệng nói: “Ngươi dám ngủ, ta liền phái người đập phá nhà ngươi.”
Beelzebub liếc xéo hắn, “Nhà hắn ở đâu?”
Mammon nói: “Chung quy vẫn tốt hơn so với để hắn ngủ một giấc bảy tám ngày như Belia.”
Rafael nghe thế nhíu mày, “Các ngươi giáo dục kiểu gì vậy? Belia thế nào càng ngày càng lười biếng?”
Mammon nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Thần hỗn độn không phải bọn ta giáo dục ra, mà là thiên đường sinh ra.”
“Bây giờ phải làm sao đây?” Rafael hỏi. Lão Thần hỗn độn kia quả thực không hề mở miệng nữa, chẳng lẽ đi ngủ thật rồi? Đau đầu!
Poggi toàn thân trên dưới đều đau, “Còn ta làm sao bây giờ? Không thể cứ đứng đờ mãi.”
Abaddon thấy ngón chân hắn không ngừng rục rịch, hỏi: “Chân ngươi bị sao vậy?”
“Không phải chân, là đầu.” Poggi vẻ mặt thống khổ lại rối rắm, “Da đầu ngứa.”
Abaddon nghẹn họng giúp hắn gãi đầu, “Ngươi không gội đầu bao lâu rồi?”
Poggi hỏi hắn: “Ông bao lâu rồi không gặp ta?”
Abaddon nói: “...... Ta bắt đầu hoài nghi ngươi là con của Belia.”
Poggi nói: “Chờ ông làm rõ mẹ ta là ai rồi tính sau.”
Abaddon: “......”
Thanh âm Michael đột nhiên từ máy thông tấn truyền ra, “Chủ động xuất kích.”
Beelzebub nói: “Phương án cụ thể?”
Michael nói: “Hắn có bảy loại tính cách, tự nhiên có nhược điểm trong đó.”
“Nhược điểm trong đó? Ân?” Thanh âm tự tiếu phi tiếu của Lucifer vang lên theo.
Beelzebub vội ho một tiếng nói: “Thời điểm này đoàn kết chính là sức mạnh.”
Lucifer nói: “Tốt lắm. Ta mỏi mắt chờ xem sức mạnh của các ngươi sau khi đoàn kết.” Lời vừa dứt, đầu bên kia máy thông tấn cũng tắt.
Beelzebub cất máy thông tấn, tiếp tục ăn ô mai: “Chúng ta đoàn kết một chút đi.”
Mammon theo dõi miệng hắn, nhìn đến không chớp mắt.
Rafael nhíu mày: “Đừng nói với ta là ngươi đột nhiên rất muốn hôn hắn?”
Beelzebub động tác nhai nuốt khựng lại, sắc mặt quỷ dị.
Rafael nhìn Metatron, lại nhìn Beelzebub, “Này cũng quá dọa người!”
Mammon từ trong túi lấy ra một đóa hoa hồng, dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu đưa cho Metatron, “Thiên đường luôn có một ít thiên sứ kéo thấp mức bình quân của chỉ số thông minh, ngươi ngàn vạn lần đừng để ý.”
Metatron tự tiếu phi tiếu đón nhận.
Mammon thấy hắn không hề bất mãn, lập tức quay sang Rafael tức giận nói: “Dọa người nhất chính là ngươi.”
Rafael nói: “Vậy vừa rồi ngươi cứ nhìn chằm chằm miệng hắn làm chi?”
Mammon nói: “Ta đang nghĩ, nếu Thần hỗn độn có cả bảy loại tình tự, chứng tỏ hắn nhất định cũng rất thích ăn vặt.”
......
Rafael cùng Mammon đồng loạt nhào tới Beelzebub.
Beelzebub lạnh lùng nói: “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“Bọn ta không nghĩ, bọn ta trực tiếp làm.” Mammon nói, “Giao đồ ăn ra đây.”
Beelzebub nói: “Dù sao hắn cũng có tới bảy loại tình tự, tại sao không thử lấy tài phú của ngươi ra đả động hắn?!”
Mammon nói: “Ngươi cảm thấy ta lúc nào cũng cõng theo một núi vàng trên người sao? Nơi này lại không thể dùng thẻ tín dụng.”
Beelzebub quay đầu trừng Rafael.
Rafael thở dài: “Thân là thiên sứ thuần khiết thiện lương nhất thiên đường, ta hoàn mỹ không khuyết điểm.”
Beelzebub oán hận nhìn về phía Abaddon.
Abaddon vẫn đang gãi đầu cho con trai.
Beelzebub lại nhìn tới Isfel.
Isfel ánh mắt băng lãnh nhìn lại, Beelzebub thức thời dời mắt.
Mammon vỗ vai hắn nói: “Chờ trở về, ta tặng ngươi nguyên một tiệm quà vặt.”
Beelzebub hai mắt sáng lên, “Thật sao?”
Mammon nói: “Ta lấy tên Mammon ra thề.”
Beelzebub nói: “Lấy tên Metatron.”
“......” Mammon nhìn Metatron.
Metatron mỉm cười gật đầu.
“Được, ta lấy tên Metatron ra thề, nhất định tặng ngươi một tiệm đồ ăn vặt.” Mammon nói.
Beelzebub bắt đầu đào bới đống quà vặt của hắn.
Hạt dưa, ô mai, chocolate, cơm nắm, mít sấy...... Món gì cũng có.
Mammon chọn một hộp chocolate hình trái tim, đưa cho Metatron.
Metatron nói: “Ta không ăn thứ gì cả.”
“Tại sao?” Mammon hỏi.
Metatron ngẩn người. Ban đầu không ăn là để giảm thiểu dục vọng của bản thân, làm cho mình từ thân thể đến tâm linh đều đạt tới cảnh giới thả lỏng tự nhiên lại vô cầu vô dục. Nhưng hiện tại...... còn nhất thiết phải kiên trì sao? Hắn nhìn hộp chocolate, trong mắt xuất hiện một tia bối rối.
Ngay bắt đầu hắn đã biết Thần không hề bắt buộc hắn làm gì, không nguyện ý từ bỏ là chính hắn. Thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, hắn còn có thể quay lại như năm đó, thoạt nhìn tiêu sái thực chất là hèn nhát trốn vào mai rùa của mình?
Mammon mở bao bì hộp, hai ngón tay kẹp một viên chocolate đặt lên môi.
Metatron đôi mắt trong ngần như nước biển yên tĩnh nhìn hắn.
Mammon mỹ mãn nhìn hình ảnh mình chuyên chú phản chiếu trong mắt hắn, đem chocolate áp lên giữa đôi môi hắn.
Metatron vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm chocolate. Hương vị ngọt ngào đánh thức những gai lưỡi tinh mịn ngủ say suốt bao năm, hắn cơ hồ sa vào loại điềm điềm mật mật này ngay trong tích tắc.
Viên chocolate hoàn chỉnh bị đẩy vào trong miệng.
Vị ngọt tràn ngập cả khoang miệng.
Mammon nhìn đôi mắt xanh của Metatron vì sung sướng mà nổi lên thủy quang, nhịn không được nghiêng người nhẹ nhàng ấn một nụ hôn xuống mi mắt hắn.
“Đồ ăn của ta không phải dùng để dụ Thần hỗn độn sao?” Thanh âm đanh thép sát phong cảnh của Beelzebub vang lên sau lưng Mammon.
Mammon vờ như không nghe.
Rafael nhìn không nổi nữa, bắt đầu rao hàng, “Oa! Đây là hạt dưa a hạt dưa. Vừa thơm vừa mọng vừa giòn, làm người ta thèm nhỏ dãi chết được.”
Uriel nói: “Một chút sức thuyết phục cũng không có.”
Rafael nụ cười cứng đờ, “Sao không có?”
Uriel nói: “Hạt dưa trong tay ngươi có dùng kính viễn vọng cũng nhìn không rõ.”
Rafael hít sâu một hơi, bỏ qua hạt dưa, cầm lấy mít sấy nói: “Hoa quả a hoa quả, vừa thơm vừa mọng vừa giòn, làm người ta thèm nhỏ dãi chết được.”
Uriel lạnh lùng phê bình: “Không có thành ý.”
Rafael: “......”
“Các ngươi không cần uổng phí khí lực.” Thần hỗn độn ngáp dài một cái, lười biếng nói, “Ta không hứng thú với đồ ăn.”
Vèo một tiếng, Beelzebub thu hồi hết thảy quà vặt, ngay cả hộp chocolate trên tay Mammon cũng không ngoại lệ.
Rafael nói: “Ngươi có thể sảng khoái một chút, khai ra mình cảm thấy hứng thú với thứ gì không?” Hắn chỉ thuận miệng hỏi, cũng không ôm hy vọng.
“Đích thực có một thứ cảm thấy rất hứng thú.” Ngoài dự liệu, Thần hỗn độn rất phối hợp.
Giữa không trung đột nhiên lại giáng xuống một bóng người.
Rafael thân thể đột nhiên đông cứng.
Kim quang bao quanh mái tóc đen nhánh, phủ một lớp sáng mỏng màu cam.
Asmondeus an tường nhắm mắt, chìm trong giấc ngủ say.
“Ngươi đã làm gì hắn?” Abaddon trầm giọng quát, phá vỡ sự im lặng.
Rafael trong lòng run lên, lúc này mới phát hiện khoảnh khắc vừa rồi, tim hắn cơ hồ cũng ngừng đập, nỗi sợ hãi như những mảnh vụn thủy tinh, đâm linh hồn hắn thành muôn vàn lỗ hổng. Nỗi sợ hãi thẩm thấu qua vô số lỗ hỗng đó, lan tràn. Rõ ràng rất muốn hỏi, nhưng lời đến bên miệng, lại hoàn toàn không có dũng khí thổ lộ.
Thần hỗn độn nói: “Kể từ lúc ta bắt hắn, hắn đã ở trạng thái này. Hắn tựa hồ chìm đắm trong ảo cảnh do chính mình sáng tạo.”
Rafael và Abaddon đồng thời thở phào một hơi.
Nếu là ảo cảnh do Asmondeus tự sáng tạo, vậy không cần quá lo lắng. Bởi vì ảo cảnh chính là sở trường của Asmondeus.
“Các ngươi không phải hỏi ta có hứng thú với thứ gì sao?” Thần hỗn độn nói, “Ta đột nhiên nghĩ ra rồi. Ta muốn tiến vào ảo cảnh của hắn.”
Rafael thân thể chấn động.
Thần hỗn độn nói: “Ta đã nghĩ qua rất nhiều biện pháp, bất quá nghĩ tới nghĩ lui, trực tiếp xâm lấn có lẽ là cách đơn giản nhất.”
Rafael trầm giọng nói: “Chúng ta đấu tay đôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.