[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)

Chương 48: Đường về (nhị)




“Này, Harry, ta nghĩ, cũng không nghiêm trọng phải không? Cần ta xem cho cháu không?” Giọng nói ôn hòa của Carlisle vang lên.
Harry lắc đầu, cậu bây giờ càng cần tìm một nơi thích hợp vì chính mình thi triển thần chú trị liệu. Đương nhiên, cậu vẫn chưa tin tưởng, mình có thể dùng thần chú vô thanh thi triển loại phép thuật cũng không tính là thuần thục này.
“Được rồi. Vậy, Edward, con trai ta...” Carlisle chuyển sang Edward, biểu cảm nghiêm túc, “Bọn họ đến đây, phải không? Alice đã thấy họ.”
“... Đúng vậy.” Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Edward lập tức trầm xuống.
Không cần phải nói, Harry cũng biết họ đang chỉ chính là nhóm ma cà rồng của gia tộc Volturi.
“Lên xe nói sau, đi về trước đã.” Nghe đến đó, Carlisle hơi nhíu mày.
Tiếp theo, Edward cùng Harry lên xe Carlisle. Lúc khởi động động cơ, Emmet cũng chui vào theo.
Anh ta vào để làm gì? Harry bất đắc dĩ nghĩ, chẳng lẽ cũng muốn tham dự vào cuộc nói chuyện của Edward và Carlisle sao?
Jasper và Alice thì tự khởi động một chiếc xe đi theo phía sau họ.
“Bọn họ đã thấy Harry ư?” Carlisle vừa lái xe vừa hỏi.
“Đúng vậy.” Cùng Harry ngồi ở phía sau Edward mở miệng nói, “Bọn họ tới quá nhanh, bọn con không có biện pháp rời đi. Nhưng bọn họ không phát hiện Harry là một phù thủy.”
“Vậy là tốt rồi. Tuy rằng Đội Chấp Pháp chắc chắn sẽ báo cáo với Aro, nhưng bọn họ nhất định không để ý tới một người bình thường. Tuy vậy cũng không phải không có khả năng này, dù sao chúng ta và gia tộc khác không giống nhau, về nhân số cũng không thua thành viên trung tâm củaVolturi bao nhiêu. Bọn họ hòa hảo với chúng ta đồng thời cũng dè chừng chúng ta, nếu không phải Aro hiểu rõ ta không có dã tâm, hoàn toàn sẽ không để cho gia tộc của chúng ta phát triển thêm nữa. Chỉ mong bọn họ không nên vì vậy mà chú ý tới Harry.” Carlisle có chút lo lắng nói.
“Có lẽ, nhưng bọn họ không có lý do gì để tìm Harry gây phiền phức.” Edward nhíu mày, “Hơn nữa lúc đó Alec cho rằng cậu ấy chỉ là tình nhân của con, chứ không phải người bầu bạn mà con chọn.”
“Vậy có lẽ là không quá nghiêm trọng, đừng lo lắng, không phải con người nào biết thân phận của họ cũng đáng để họ quan tâm, dù sao thì, trụ sở của gia tộc bọn họ cũng có nhân viên là con người bình thường làm việc cho họ.” Carlisle dịu dàng nói, mang theo tính chất đặc biệt nào đó khiến người khác an tâm.
Sắc mặt Edward khá hơn một chút.
Harry khó hiểu nghe họ nói chuyện, cậu vẫn cho rằng quan hệ của Carlisle và gia tộc Volturi rất tốt, nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy. Hoặc nên nói họ kính sợ đại gia tộc có từ xưa kia, đồng thời lại đối với họ cũng đầy cảnh giác và đề phòng.
“À, khoan đã, Edward. Lần này tới là ai? Jen?” Emmet cắt ngang đối thoại của Edward và Carlisle.
“Không, dẫn đội là em trai song sinh của cô ta —— Alec.” Edward nói.
Emmet gật đầu: “Alice lúc đó không nhìn thấy gương mặt dưới mũ trùm của bọn họ, nhưng tôi đoán hẳn là Alec, tuy rằng Jen thường dẫn đội hơn. À, Edward, cậu đã may mắn khi gặp phải Alec, bởi vì so với chị gái song sinh của hắn, thì hắn không thích xem vào chuyện người khác. Nếu như là Jen sẽ rất phiền phức, cô ta là kẻ thích ngược đãi, rất thích mình thấy cảnh gia tộc ma cà rồng khác đau đớn. Ha ha, dù sao thì thiên phú của bọn họ là khắc tinh của đại đa số ma cà rồng, khi đó cậu có thể không nhất định sẽ bảo vệ được bảo bối của cậu...” Sau đó anh ta hài hước liếc mắt nhìn Harry mắt một cái, toét miệng, lộ ra răng nanh màu trắng.
Harry lập tức trợn mắt nhìn anh ta, cậu đối với kiểu hình dung “bảo bối” này cực kỳ bất mãn. Một câu thần chú vô thanh được thi triển ra, đó là thần chú nhiều lông, thuộc cái gọi là sở trường phép thuật hệ nguyền rủa của “phù thủy”.
Emmet kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, trên gương mặt trơn bóng mà tái nhợt nhanh chóng dài ra những sợi râu hơn một mét, cùng với khổ người nhìn như huấn luyện viên của anh ta quả thật rất giống một dã nhân Châu Phi.
Edward và Carlisle cũng kinh ngạc nhìn Emmet: “A, trời ạ! Emmet, con(anh)...”
Lần đầu tiên gặp loại chuyện này, anh chàng ma cà rồng cao to vươn tay ôm mặt, gần như không biết phải làm sao. Nhưng anh lập tức phản ứng lại, nhìn chằm chằm Harry đang làm như không có việc gì nhìn ngoài cửa sổ: “Là cậu? Cậu nguyền rủa tôi!”
Harry quay đầu đắc ý nhìn anh ta, dường như thị uy vung vung nắm tay với Emmet. Cho dù tôi không mạnh như anh cũng có thể đối phó anh đấy, Emmet.
Cậu đã sớm muốn cho anh ta 1 bài học.
Những trò đùa dai bằng phép thuật luôn là thứ Harry giỏi nhất, lúc trước cậu chưa từng nghĩ sẽ dùng phép thuật với gia đình Cullen. Nhưng trải qua trận chiến với ma cà rồng mới sinh hôm nay, cậu đã đổi ý. Phép thuật phải thường luyện tập và thực hành, mới phát huy tác dụng vào thời khắc mấu chốt.
“Hey, Harry, em...” Edward trước là có chút lo lắng nhìn Emmet 1 lát, chợt cười to, “Em thật sự là quá tuyệt vời, anh rất vui khi thấy Emmet thế này, đây là nguyền rủa sao?”
Ngay cả Carlisle cũng cười, như đang đùa, nói với con trai mình: “Emmet, tin ta đi, thật sự rất hợp với con.”
“Này... Harry, cậu quả là ác độc giống như những phù trên TV.” Anh chàng ma cà rồng cao to di động tới vị trí kính chiếu hậu, ở trong gương nhìn hình tượng mới của mình, căm hận nhe ra răng nanh.
Cám ơn khích lệ! Harry nheo mắt lại, cười toe toét với anh ta.
Khả năng kháng cự với phép thuật của ma cà rồng quả thật tương đối mạnh, khi thi triển phép thuật với Emmet, Harry cảm thấy cùng một phép thuật nhưng để có tác dụng trên người ma cà rồng, thì phải dùng lượng phép thuật lớn hơn so với một người bình thường.
Lúc sau, Harry không để ý tới Emmet đang quay tới quay lui trên ghế phụ lái. Đem mặt chuyển sang cửa kính xe, nhìn vào kính thủy tinh sẫm màu đang phản chiếu bóng của mình, cau mày thi triển phép thuật trị liệu cho mình.
Thần chú trị liệu đơn giản không hao phí nhiều phép thuật lắm, nhưng khi sử dụng thần chú vô thanh lại khiến cậu khá đau đầu. Thí nghiệm nhiều lần, cậu mới khiến cho ngón tay toát ra một luồn ánh sáng dịu dàng màu trắng.
Đúng vậy, thần chú trị liệu có thêm hiệu quả phát sáng, Harry không dám ở trước mặt người khác tùy tiện tung ra.
Cậu lựa chọn trị liệu vết thương nhìn thấy được trên mặt trước, bởi vì một khi để Charles và Bella phát hiện những vết trầy này sẽ rất phiền phức. Hơn nữa những vết thương này rất cạn, rất thích hợp để luyện tập sử dụng.
Ánh sáng màu trắng xuất hiện trong xe, cả nhóm ma cà rồng đều nhìn lại đây.
Nhìn vào cửa sổ thủy tinh sẫm màu, đầu ngón tay Harry đảo qua làn da bị thương, vết máu biến mất, chỉ để lại màu hồng nhạt, không nhìn kỹ hoàn toàn không biết nơi này trước đó là 1 vết thương.
“Phép thuật trị liệu ư?” Emmet lập tức quên đi diện mạo mới đầy lông của mình, vô cùng hứng thú hỏi.
Harry gật đầu, tiếp tục trị liệu, mãi đến khi toàn bộ vết thương bên ngoài đều biến mất, cậu mới bắt đầu trị liệu lưỡi của mình.
Vết thương trên đầu lưỡi sâu hơn, trị liệu khá phiền phức, mà hình phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh cũng không rõ ràng.
Chưa kịp gặp khó khăn, phía trước đã chìa ra một cánh tay đầy lông: “Này, gương đây.”
Emmet không biết từ đâu tìm được một cái gương trang điểm đưa cho Harry.
Cám ơn, Emmet.
Mặc dù biết anh ta đang lấy lòng mình, nhưng cũng để tỏ lòng cảm tạ, Harry vẫn thu hồi phép thuật đã dùng với anh ta. Lông trên người Emmet bắt đầu biến mất, sau đó làn da lại khôi phục vẻ bóng loáng tái nhợt ban đầu.
“Cám ơn trời đất.” Emmet khoa trương thở dài, “Nếu không tôi không biết làm sao đối mặt với Rosalie.”
“Cô ấy nhất định sẽ đá anh ra, Emmet, hoặc lại phá hỏng nhà của 2 người.” Edward tặng 1 nụ cười giả vờ cho Emmet, ngiêm trang nói.
Harry dùng sức gật đầu, vô cùng đồng ý với bình luận của Edward. Cậu sẽ rất vui vẻ dùng phép thuật giúp bọn họ sửa chữa vách tường.
Emmet muốn châm biếm lại, nhưng thoáng nhìn ánh mắt Harry thì vội vàng ngậm miệng. Anh ta trông có vẻ không muốn mạo hiểm để bị nguyền rủa.
Harry rất hài lòng thu hồi ánh mắt, bắt đầu nhìn gương trị liệu đầu lưỡi của mình.
Vừa mới vui đùa nên không khí đã nhẹ nhàng hơn, bóng ma gia tộc Volturi mang đến cũng tạm thời biến mất.
Emmet bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó mở miệng nói: “Hey, Edward. Tên mới sinh đó sức chiến đấu thế nào? Đội Chấp Pháp vì sao phải đuổi giết hắn?”
“Vẫn nguyên nhân cũ —— chỉ có thể là vì bại lộ thân phận ma cà rồng của chúng ta trước mặt con người.” Edward trả lời Emmet.
“Toàn bộ ma cà rồng đều có một nguyên tắc chung, chính là bảo vệ bí mật thân phận của chúng ta. Mà đám mới sinh kia, phần lớn đều không thể khống chế dục vọng đói khát với máu của con người, dẫn tới điên cuồng giết chóc. Hành vi của bọn họ rất dễ tạo thành hỗn loạn trong xã hội con người, khiến con người chú ý tới bọn họ, mà gia tộc Volturi tuyệt sẽ không cho phép chuyện này phát sinh, một khi có ma cà rồng như vậy xuất hiện, Đội Chấp Pháp lập tức phụ trách tiêu diệt bọn họ.” Giọng Carlisle vang lên.
Harry biết ông đang giải thích theo mong muốn của cậu, dù sao thì người duy nhất không biết quy tắc của ma cà rồng cũng chỉ có cậu.
Cậu buông gương quay sang Carlisle cảm kích cười cười.
“Vậy cậu đã giết chết tên mới sinh kia ư? Edward.” Emmet tiếp tục hỏi, vừa gặp chuyện phải chiến đấu, anh ta lập tức cảm thấy hứng thú.
“Đúng vậy tôi xé nát hắn, tuy rằng khi đó hắn vẫn chưa chết. Nhưng trước đó đã có người đánh bại hắn...” Cách Edward nói chuyện có chút kỳ quái.
“Là ai vậy? Là người của Đội Chấp Pháp tới trước sao?” Emmet khẩn cấp hỏi.
“Không ——” Edward dừng một chút, chậm rãi mở miệng, “Thật đáng tiếc, anh đã đoán sai. Emmet, là Harry.”
“Cái gì? Cậu nói cái gì?” Chẳng những Emmet sợ ngây người, ngay cả Carlisle cũng lắp bắp kinh hãi.
“Trên thực tế, tôi đã tới trễ.” Edward liếc mắt nhìn Harry một cái, trong giọng nói đã tràn đầy cảm giác áy náy, “Nếu người bình thường một mình đối mặt với ma cà rồng mới sinh đã sớm bị giết chết. Nhưng khi tôi đuổi tới nơi, Harry không biết đã dùng phương pháp gì cắt đứt một tay một chân của hắn. Nếu không phải cậu ấy không biết khả năng sống mãnh liệt của ma cà rồng, có lẽ sẽ không bị thương. Mà cũng có thể là vì tôi đến làm cho cậu ấy phân tâm...”
“...” Emmet không nói nên lời. Anh ta cứng ngắc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Harry, giống như muốn từ cánh tay mềm nhũn của đối phương tìm ra cách cắt rời ma cà rồng.
“Khụ ——” Harry bị anh ta nhìn cảm thấy có chút sợ hãi, “Này, Emmet, anh chẳng lẽ không tin sao?” Cậu trị liệu đã xong được 1 lúc, cảm giác một lần nữa tìm về giọng của mình thật sự rất tốt.
“Đúng vậy, tôi không thể tưởng tượng được.” Emmet rất thành thật trả lời.
“Có lẽ sau khi trở về, anh có thể thử một chút, Emmet.” Anh ta đúng là thành thật quá mức.
“Hey, đừng đắc ý, Harry. Tuy rằng tôi không biết cậu đã làm thế nào...” Edward cắt ngang đối thoại của họ, nghiêm túc nói, “Nên nhớ rằng, tuy ma cà rồng mới sinh có tốc độ và sức mạnh hơn hẳn ma cà rồng bình thường, nhưng bọn họ thiếu kinh nghiệm chiến đấu và dễ dàng mất lý trí. Nếu như là anh, tuyệt đối không đấu đá lung tung trong rừng, mà sẽ ẩn núp, tìm được cơ hội lập tức tấn công một lần kết liễu hắn.”
“Hey, anh không thể để em hãnh diện 1 lát sao?” Harry ngoài miệng oán hận. Nhưng thực tế, cậu rất đồng ý với lời Edward nói.
“Edward đúng đấy, Harry.” Giọng Carlisle truyền đến, “Xin lỗi vì khiến cháu gặp phải chuyện này, đây là trách nhiệm của chúng ta.”
“Không, đây chỉ là ngoài ý muốn.” Harry thở dài, bỗng nhiên cảm giác hông bị siết chặt, bị kéo vào lòng Edward.
“Nhưng em thật ngoài dự tính của anh, Harry. Ý anh là, anh chưa bao giờ nghĩ em là một phù thủy mạnh mẽ như vậy.” Giọng nói như mộng ảo của Edward vang lên bên tai, “Anh chưa bao giờ cảm thấy may mắn vì em là 1 phù thủy mạnh mẽ đến như thế...”
“Đương nhiên, em còn mạnh hơn là anh tưởng, Edward. Anh không cần lo lắng cho em bất cứ chuyện gì, khi mà những phép thuật em quên đi đã trở lại trong trí nhớ...” Harry thì thào nói xong, nghiêng đầu tựa vào bả vai cứng rắng của anh.
========================================================
Sắp có “chuyện mới” xảy ra, mà có thể nói là “tin mừng” với em nó, phải nói đây có thể gọi là “1 chuyện xưa” lừng lẫy=))))))))))), còn đó là gì thì hạ hồi phần giải nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.