[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)

Chương 42: Săn bắn (nhị)




Đứng ở phía sau Edward, Harry cảm thấy anh gần như sắp cùng anh em của mình đánh nhau.
Chẳng lẽ lại là”trò chơi” giữa ma cà rồng? Edward và Emmet không giống như sẽ vì một chút việc nhỏ mà đánh nhau.
Cậu nhìn các thành viên khác của nhà Cullen như muốn xin họ giúp đỡ, Alice an ủi cười cười với cậu, nhưng không làm gì cả Jasper vẫn đứng cách cậu một khoảng, cũng cười thân thiện cậu, chẳng qua là nụ cười có hơi cứng ngắc.
“Đừng lo lắng, Harry. Bọn nó sẽ không đánh nhau thật đâu, chỉ là giải tỏa 1 chút thôi. Hơn nữa, bọn nó hôm qua lúc xế chiều đã đấu với nhau rồi.” Giọng nói tao nhã ôn hòa của Carlisle vang lên khiến Harry nhẹ nhàng thở ra, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới cậu.
“Cháu cảm thấy họ hình như có chút nôn nóng.” Harry lui lại mấy bước đứng bên cạnh Carlisle vừa hỏi.
“Đến ngày săn bắn, mấy thằng nhóc này rất hiếu chiến, nhất là Emmet, lần trước nó đã đánh 1 trận với Jasper...” Carlisle nhẹ giọng thở dài nói, “Nên biết, mỗi lần trước khi săn bắn, đều là lúc ma cà rồng cảm thấy đói khát nhất. Loại cảm giác đói khát này thường làm cho 1 vài ma cà rồng trẻ tuổi thấy cáu kỉnh, đặc biệt trong khi một ma cà rồng cắn đứt cổ con mồi, mùi máu tươi tràn ra càng có thể khiến ma cà rồng phát điên. Cho nên chuyện cháu đề nghị tham gia hoạt động săn bắn, ta cũng do dự rất lâu. Nếu cháu là con người bình thường, ta tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cháu cùng đi, nhưng cháu không phải. Cho nên ta muốn cháu sớm hiểu được cách sống của ma cà rồng, vì thế Edward đã tranh chấp với ta rất lâu, ta đã cho rằng nó cuối cùng cũng không đồng ý, nhưng không ngờ nó thật sự mang cháu đến đây.”
“A, cháu không biết... cháu muốn nói là, cháu rất xin lỗi!” Thân là người yêu của Edward, lại bởi vì thân phận con người của mình mà mang đến nhiều phiền toái cho gia đình Cullen. Đối với điểm này, Harry có chút khó chịu.
“Không, Harry, nên xin lỗi là ta. Gần một trăm năm trước khi gặp cháu, Edward chưa bao giờ vui vẻ như vậy, khi đó màu mắt của nó luôn sẫm màu, nhưng bây giờ... Cho nên ta hi vọng cháu có thể thích ứng với cuộc sống của chúng ta. Nhưng máu động vật không hề giống máu con người có thể hoàn toàn giải tỏa cảm giác đói khát của chúng ta, biết rõ tình huống này có thể gây nguy hiểm với tánh mạng của cháu mà vẫn đồng ý cho cháu tới đây, vì vậy ta muốn xin lỗi cháu, Harry.” Giọng Carlisle dịu dàng mà chân thành, đôi mắt màu vàng sáng ngời kia, mang theo một ít áy náy và từ ái.
“Không, bác là người cha tốt, Carlisle. Ý cháu là, mục đích của chúng ta giống nhau, cho nên chuyện này không sao cả, đúng không?” Harry thoải mái nói.
“Đúng vậy, Harry. Hơn nữa ta tin các con của ta có thể khống chế được chính mình, bọn nó rất trân trọng con người, cho dù là Jasper.”
Harry nhìn Jasper đang sóng vai đứng chung một chỗ với Alice, vị ma cà rồng này là người cuối cùng gia nhập nhà Cullen nghe nói khả năng khống chế với máu người là kém nhất, có lẽ bởi vì trước khi gia nhập gia đình Cullen, anh ta luôn xem máu người là thức ăn.
Cậu có chút cảm động nói với người chủ gia đình Cullen: “Cháu thật sự rất ít khi thấy “mặt” ma cà rồng của Edward. Cháu muốn nói là, đôi khi mọi người e ngại nhiều thứ bởi vì họ không biết nó. Nếu bác thật sự hiểu về nó, có lẽ nó sẽ trở thành thói quen trong sinh hoạt của bác.”
“Ừ, ta hiểu ý của cháu.” Carlisle cười với cậu, “Tính cách của cháu so với Edward còn kiên định hơn, ta biết. Cho nên ta rất vui khi nó chọn cháu.”
“Cho dù cháu là nam?”
“Đúng vậy, cho dù cháu là nam.”...
A, nếu Charles có thể giống như Carlisle thì tốt rồi, nhưng bọn họ khác nhau là con người và ma cà rồng, Harry yên lặng nghĩ.
“Này, thời gian của chúng ta không nhiều lắm. Đương nhiên, dã thú cỡ lớn hoạt động ban đêm nhiều hơn, có lẽ các con cũng thích ăn khuya, chứ không phải ăn chính vào ban ngày.” Carlisle đối với Harry cười cười, đi tới chỗ hai anh em.
Ánh mắt Harry cũng một lần nữa dừng trên người Edward.
Hai anh em nhà Cullen vừa rồi còn muốn giương cung tuốt kiếm đều hừ lạnh một tiếng lui ra.
“Này, Edward, hôm nay mới là ngày thứ nhất không nên nôn nóng như vậy chứ!” Emmet giễu cợt nói với Edward.
“Câm miệng đi, Emmet, anh không dùng biện pháp này không được sao? Bây giờ cũng không phải lúc chơi đùa!” Edward mặt không chút thay đổi xoay người lại, thoạt nhìn vẫn còn đang tức giận, nhưng Harry lại phát hiện màu mắt của anh không có chút đậm nào, vẫn là màu vàng xinh đẹp.
“Harry, xin lỗi, có làm em sợ không? Em ở cạnh Carlisle rất tốt phải không?” Đi đến bên cạnh Harry, giọng Edward dịu dàng xuống.
“Được rồi mà, Edward, đừng coi em là con gái, em ở cùng Carlisle cũng rất tốt.” Harry bất mãn than thở, ngay sau đó cậu giống như chợt nhớ tới gì đó liền tươi cười với Edward, “Nhưng, tình cảm anh em của hai người quả thật không tệ, em khiến anh khẩn trương có phải không? Emmet muốn dùng phương pháp này giúp anh thả lỏng ư?”
“Đúng vậy, anh đang khẩn trương. Anh cảm thấy chuyện lặt vặt này đối với em mà nói cũng không an toàn, nhưng anh hoàn toàn không thể thuyết phục được em, Harry.” Edward quay mặt qua chỗ khác, trong giọng nói mang chút cam chịu.
“Này, Edward, anh nên tin tưởng em một chút.”
“Đương nhiên, anh đã cố gắng, cho nên anh mới mang em đến đây.”
Chủ đề này luôn xoay quanh 2 người, đây cũng mâu thuẫn lớn nhất của họ.
Chuyện này khiến tâm tình Harry có chút kém đi, nhưng hoạt động săn bắn kế tiếp, khiến cậu nhanh chóng quên chuyện vừa rồi.
Leo lên lưng Edward, Harry ôm sát cổ anh, sử dụng hai chân gắt gao kẹp lấy hông của anh, để ngừa chính mình rơi xuống.
Đối với phạm vi nhỏ, cũng không thích hợp độn thổ.
Rừng rậm cao lớn dần dần thưa thớt, nhường chỗ cho những bụi cây thấp bé, gió chung quanh đột nhiên lớn lên.
Các thành viên khác của nhà Cullen ở chung quanh Harry chấm dứt việc chạy băng băng bằng tốc độ không thuộc về con người, nhảy qua 1 khe đá tự nhiên.
Tiếng gió thật lớn xẹt qua tai, Harry nheo mắt lại. Cậu không dùng bất cứ phép thuật gì cho mình, chỉ hâm mộ nhìn nhóm ma cà rồng tự do chạy băng băng trên thảo nguyên bát ngát. Carlisle tao nhã, Alice nhẹ nhàng, Jasper nhanh nhẹ và Emmet cường tráng, còn cậu chỉ có thể ngoan ngoãn bám trên lưng Edward.
Thay vì độn thổ, cậu thích lấy chổi bay làm phương tiện giao thông hơn.
Ngay sau đó, cậu thấy Jasper đang chạy đầu tiên bỗng nhiên quay ngược lại, hướng về bên kia chạy tới.
Alice, Emmet và Carlisle đi theo phía sau anh ta.
Còn Edward chỉ hơi thay đổi phương hướng.
“Bọn họ đã phát hiện con mồi ư?” Harry cưỡng lại sức gió ghé vào tai anh gian nan nói.
“Đúng vậy, bọn họ nghe được mùi dã thú.” Giọng Edward lộ ra vẻ nghiêm túc, “Tuy rằng người nhà của anh không phải những kẻ trẻ tuổi mới ra đời không khống chế nổi dục vọng của chính mình, nhưng vì để bảo đảm, khi họ vây bắt con mồi của mình vẫn không nên đến quá gần.”
Tiếp theo, Edward giẫm mạnh lên tảng đá, dừng trên 1 vách đá rất cao, đem Harry để xuống.
Từ nơi này nhìn lại, vừa lúc có thể chứng kiến xa xa trong bụi cỏ có 1 con dã thú màu đen.
“Đó là... gấu ngựa?” Harry kinh ngạc hỏi. Quên mang kính viễn vọng, cậu lập tức sử dụng thần chú viễn thị cho mình.
“Đúng vậy, gấu là thứ Emmet thích nhất, nhưng hôm nay người đầu tiên đi săn là Jasper. Ma cà rồng sau khi ăn no, cảm giác đói khát tất nhiên sẽ giảm bớt.” Edward nói.
Lúc này ngoại trừ Jasper những ma cà rồng khác đều dừng bước, đứng ở những nơi khá xa để quan sát. Mà vị ma cà rồng có ngoại hình thể cao gầy như người mẫu với mái tóc vàng lại như 1 thanh kiếm sắc bén lướt tới.
Trong gió mơ hồ truyền đến 2 tiếng dã thú rít gào, một tiếng là gấu ngựa rống lên, một tiếng không ngờ là từ Jasper, với dáng vẻ không khác con người bình thường kia phát ra.
Harry lập tức nhớ đến, lúc phép thuật bạo động cũng nghe được Edward phát ra âm thanh này.
Jasper đột nhiên tới gần con dã thú màu nâu, ngay khi nó còn chưa kịp phản ứng, vươn tay tát mạnh vào lưng nó.
Gấu ngựa lập tức bị ném xuống đất, Jasper nháy mắt đè lên, một cánh tay áp chế thân thể khổng lồ của gấu ngựa, tay kia thì như thanh kiếm sắc bén chọc vào cổ nó, cúi đầu xuống.
Gấu ngựa lập tức kịch liệt giãy dụa, phát ra rống thê lương, những vẫn không thể thoát khoải sư khống chế của Jasper.
Một lúc sau, tiếng rống ngừng lại, gấu ngựa không hề giãy dụa nữa.
Đây là lần đầu tiên Harry chứng kiến sức mạnh thật sự của ma cà rồng, Jasper tao nhã nhanh chóng tiến lên, nháy mắt phóng tới một con gấu ngựa thật lớn còn dễ dàng ngăn chặn sức mạnh của nó...
Thật giống như phim hành động bom tấn của Hollywood vô cùng sống động khiến cậu 1 lúc lâu cũng không nói gì. Kiếp trước ở thế giới phép thuật những chuyện thần kỳ cậu đều đã gặp qua, nhưng đó đều là phép thuật tạo thành. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên trong suốt mười bảy năm từ khi đó cậu được nhìn thấy 1 sức mạnh thuần túy và tốc độ tạo thành sự giết chóc tao nhã như vậy.
“Harry...” Giọng Edward khiến cậu phục hồi tinh thần lại.
Anh cẩn thận nhìn chằm chằm biểu cảm của Harry, nhẹ giọng mở miệng nói: “Em có ổn không?”
“Này, Edward...” Harry nâng mắt nhìn bạn trai của mình, chậm rãi mở miệng nói, “Em nghĩ nên nói là, rất tuyệt, em quả thật đã bị rung động.” Phép thuật của cậu cũng có thể im lặng xử lý gọn gàng 1 con dã thú, nhưng tuyệt đối sẽ không có cảnh đẹp như vậy.
Bây giờ cậu đã biết Edward khi ở cùng mình thì phải cẩn thật bao nhiêu, bởi vì nghe nói sức lực của anh tương đương Jasper, mà anh ta vẫn chưa dùng hết sức đã ném con gấu ngựa ra xa chỉ bằng 1 cái tát, sau đó còn dùng một bàn tay đã dễ dàng đè lại nó. Có thể thấy được bình thường Edward phải kiềm chế bao nhiêu mới có thể trong lúc hưng phấn không bóp nát xương cốt của mình.
“Em rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?” Edward hơi nhướn mi, “Em thật sự cảm thấy rất tuyệt sao?”
“Đương nhiên, Edward, anh mong sem sẽ thét chói tai hoặc nôn mửa sao? Em không thích giết chóc, nhưng cũng không sợ loại hoạt động săn bắn này.”
“Được rồi, hi vọng em xem vui vẻ, Harry.” Edward bỗng nhiên nở nụ cười, “Anh thật sự cảm giác mình khổng thể hiểu nổi em.”
“Anh hoàn toàn quên trước kia em làm gì sao? Còn chuyện gì tàn khốc hơn so với chiến tranh đẫm máu chứ?” Harry nhẹ giọng nói, trong thanh âm lại mang theo chút cảm thán.
Những chuyện đẫm máu đã gặp qua không ít, ngay cả 1 con rồng thật cũng đã thấy qua, huống chi loại cảnh tượng này?
“Harry?” Đại khái là vẻ mặt như thế quá mức hiếm thấy, Edward có chút lo lắng nhìn cậu.
“Cái gì?” Harry phục hồi tinh thần lại, “Em chỉ nhớ lại chuyện trước kia, lúc ở thế giới phép thuật.”
“Em biết không... Harry, chuyện xưa tối hôm qua của em quá mức đơn giản, anh muốn biết nhiều chuyện hơn, có quan hệ với thế giới phép thuật và... trận chiến tranh kia.” Edward chăm chú nhìn cậu, “Em đã biến nó thành chuyện cổ tích đơn giản.”
“Đương nhiên, nhưng, em cảm thấy đối với thế giới này thì đây chính là chuyện cổ tích, một câu chuyện cổ tích tăm tối...” Harry thấp giọng nói. Sau đó cậu không nói nữa, dường như bị màn giết chóc tiếp theo hấp dẫn.
======================================================
ai, sau 1 khoảng thời gian dài “ăn cơm pama” tuần sau ta chính thức “báo đời” aka đi làm na>”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.