[Twilight X Harry Potter] Phù Thủy Và Ma Cà Rồng (Vu Sư Cùng Hấp Huyết Quỷ)

Chương 37: Chiến tranh lạnh




Khi những học sinh của trung học Forks đang nhỏ giọng thảo luận chuyện vũ hội sắp tới ngay trên lớp thì Harry lại vô cùng lo lắng bất an ngồi ở hàng cuối cùng đợi tan học.
Đối với vũ hội vào thứ này, cậu sớm đã không muốn đi. Thay vì chuyện này, cậu càng hào hức đến thứ bảy để cùng đi săn bắn với gia đình Cullen.
Cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Edward bên cạnh, đối phương ôm cánh tay ngồi ngay ngắn, khuôn mặt đẹp trai không chút thay đổi, có vẻ lạnh như băng.
“Này, Edward...” Harry chuyển qua tới gần bạn trai của mình, thật cẩn thận mở miệng nói.
Đối phương không có bất kỳ phản ứng nào.
A, mình vì sao phải đi dỗ anh ấy? Harry bỗng nhiên ngừng lại, bất mãn nghĩ. Carlisle và những người khác đều đồng ý rồi, mà Edward vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng.
Chỉ là một cuộc săn bắn mà thôi... Edward vì yêu cầu này của Harry mà khó chịu với cậu, mấy ngày nay hai người lâm vào chiến tranh lạnh “trước nay chưa từng có”.
Từ khi biết nhau tới nay, hai người lần đầu tiên chiến tranh lạnh lâu như vậy, hoặc nên nói là Edward đơn phương chiến tranh lạnh, Harry biết anh quả thật bị hành vi này của mình làm cho tức giận không nhỏ.
Săn bắn là 1 phần cuộc sống bình thường của ma cà rồng hằng, cứ xem như hiện tại không cho cậu chứng kiến, tương lai cùng sống chung với Edward, cậu sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy.
Trừ khi hai người không đi đến ngày đó đã chia tay...
Cậu sao lại nghĩ đến chia tay chứ?
Harry hiện đang bị vây trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt hoàn toàn không thể tưởng tượng chuyện sau khi mình chia tay với Edward, chẳng lẽ lại tìm một người bạn gái, cùng cô ấy đi vào phần mộ hôn nhân sao? Cậu cảm giác mình đã không thể yêu ai khác nữa.
Nghĩ đến đây, trái tim Harry nhất thời giống bị đặt trên lửa mà thiêu đốt, mạnh mẽ co rút lại, mang theo cảm giác đau đớn như bị bỏng.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại thấy mình đang buồn lo vô cớ, đây chỉ là cãi nhau bình thường giữa người yêu mà thôi.
Ngày mai chính là thứ bảy, cũng là ngày săn bắn tiếp theo của nhóm ma cà rồng. Nếu, lần này không đi sẽ làm anh vui vẻ... Harry nâng mắt nhìn khuôn mặt quay đi của Edward, thở dài.
Bỏ qua cơ hội lần này, rồi sẽ có cơ hội khác. Harry tự nhủ với chính mình.
Vì thế, cậu quyết định ở thời khắc mấu chốt thỏa hiệp với anh.
“Edward, ” Harry do dự một chút mở miệng nói: “Nghe em này, em có chuyện muốn nói cho...”
Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên, cắt ngang lời của cậu.
Thầy Martin sau khi tuyên bố tan học, trên lớp lập tức ồn ào.
“...”
Làm Harry tiếp tục chuẩn bị mở miệng thì Edward đang ở bên cạnh lập tự đứng lên, ôm sách giáo khoa đi ra ngoài.
“Edward...”
Bàn tay Harry đang muốn kéo anh dừng trong không khí, cậu lập tức sững sờ nguyên tại chỗ.
A, bây giờ ngay cả ánh mắt anh ấy cũng chẳng thèm nhìn mình 1 cái... Harry thì thào nói.
Có lẽ là bình thường bị thái độ dịu dàng của Edward làm hư, Harry ngơ ngác ngồi đó 1 lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Mấy hôm trước cho dù chiến tranh lạnh, hai người vẫn im lặng đi cùng nhau, lần này anh thậm chí ngay cả liếc nhìn cậu 1 cái cũng không đã đi ra ngoài.
Nghĩ đến đây, tim Harry lập tức thấy đau, cậu đột nhiên nghĩ những suy nghĩ miên man vừa rồi của mình có lẽ đã thành hiện thực.
Nghĩ đến Bella còn ở bãi đỗ xe đợi mình, Harry vẻ mặt đờ đẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng học.
“Harry?” Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Cậu quay đầu lại, thì ra là Alice dùng vẻ mặt lo lắng nhìn cậu.
“Cậu không sao chứ? Sắc mặt của cậu không tốt lắm.”
“A, không có gì, tớ và Edward cãi nhau.” Harry dường như không có việc gì mở miệng nói, nhưng nụ cười lại cực kỳ khó coi.
“Harry...” Alice xoay người lại, trịnh trọng nhìn Harry nói, “Đừng như vậy, vui vẻ một chút nào,... Đây chỉ là chuyện bình thường giữa những người yêu nhau thôi. Ý tớ là, Edward có thể trong lúc nhất thời chưa chấp nhận được. Mọi người đều không để ý chuyện cậu tham gia săn bắn, nhưng anh ấy lại không muốn bị cậu thấy cảnh anh ấy hút máu khi đi săn.”
Chẳng lẽ anh ấy còn sợ sẽ dọa đến mình sao? Quên đi, mình sao lại vì chuyện này mà khiến anh ấy không thoải mái chứ?
Harry uể oải thở dài.
Cậu không phản bác lời của Alice, chỉ chần chờ một chút nói: “Đúng vậy, tớ biết rồi. Alice..., có lẽ cậu sẽ đồng ý giúp tớ nói với Carlisle một tiếng, săn bắn ngày mai, tớ sẽ không tham gia.” Dứt lời, lập tức liền đi đến chỗ chiếc xe vừa sữa xong của mình.
Nơi đó, Mike đang nói chuyện với Bella, có vẻ là đang mời cô đi tham gia dạ hội. Còn bên cạnh là Taylor vẻ mặt bất mãn, trên đầu cậu ta còn quấn một vòng băng trắng, có vẻ hơi buồn cười.
Harry đỡ mắt kính, thuyết phục chính mình cố gắng giữ vững tinh thần.
Cậu cũng không muốn bị em gái của mình phát hiện cậu đang lo lắng cái gì.
Ban đêm nhiệt độ không khí vẫn chưa thấp lắm, khiến hơi nước khắp nơi không thể hóa thành tuyết, chỉ có thể ngưng tụ thành cơn mưa nặng hạt rơi xuống.
Càng về khuya, thị trấn Forks lại bắt đầu nổi lên trận gió lạnh kéo dài.
Harry ở trên giường lăn qua lộn lại mấy giờ, vẫn chưa ngủ.
Cậu ngơ ngác nhìn gió đêm ngoài cửa sổ tối đen, bỗng nhiên muốn đắm chìm trong trong cơn mưa rét lạnh, sau đó cưỡi Tia Chớp thẳng hướng lên bầu trời đêm.
Cậu tưởng tượng chính mình đang bay lượn giữ những cơn gió lạnh thấu xương, mái tóc đen rối bời bị mưa làm ướt dán trên mặt, chặn tầm mắt. Khung cảnh chung quanh đều bởi vì bay nhanh mà lui về phía sau trở nên mơ hồ không rõ, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù...
Nhưng mà nơi này không tồn tại Tia Chớp, ngay cả 1 cái chổi bay cũng không có.
Cậu buồn bực dùng mền trùm kín đầu, đem mình cuộn tròn lại.
Lúc tâm tình không tốt, Harry không thể ức chế lại nhớ tới bạn bè. Sau đó cậu đau khổ phát hiện những thứ đang di động trước mắt mình không phải bạn bè ở thế giới này, mà là những người bạn thân thiết ở thế giới kia.
Nữ phù thủy xuất thân từ Muggle thông minh nhất —— Hermione Granger và bạn thân nhất của “Kẻ Được Chọn” —— Ron Weasley.
Bọn họ chẳng những là bằng hữu, còn là chiến hữu, là những chiến hữu có thể tin tưởng bằng mạng sống ở thời khắc sinh tử. Bọn họ đã cùng nhau trải qua thời học sinh tăm tốt, cùng nhau chiến đấu, cùng nhau trải qua những lúc suy sụp, cũng cùng nhau chứng kiến cái chết.
Cậu cho là bọn họ đã sớm dung hợp trong lòng mình không thể tách ra, cho dù có chết.
Nhưng cậu hiện tại không thấy được họ. Tất cả đã bị không biết bao nhiêu thời không chia cắt, rất xa sẽ không còn được gặp lại.
Cậu chưa bao nhớ những chiến hữu thân thiết nhiều đến vậy như đêm nay.
Nghĩ đến đây, cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, dùng hai tay che kín mặt, thở dài thật sâu.
Mình mệt mỏi quá, cậu tự nói với mình. Vì thế Harry sau nửa buổi tối trằn trọc, rốt cục cảm thấy được thần ngủ cũng vươn tay ra với mình.
Đúng lúc này, chăn bỗng nhiên bị kéo ra, Harry vẫn đang đắm chìm trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Cậu không có trợn mắt, có thể vào phòng ngủ của cậu mà không gây ra bất cứ dấu hiệu gì thì không thể là ai khác.
Sau đó tay cậu bị kéo xuống khỏi mặt.
“Harry...” Giọng nói quen thuộc của Edward vang lên bên tai, mang theo sự ẩm ướt của hơi nước lạnh lẽo trong đêm cùng với sự dịu dàng khác thường.
Nhanh chóng bị ôm vào ***g ngực lạnh như băng cứng rắn, loại lạnh lẽo này lập tức khiến cậu rùng mình một cái, đầu óc bị vây trong cơn buồn ngủ cũng tỉnh táo lại.
Cậu mở mắt, kinh ngạc hỏi: “Edward, sao anh lại tới đây?”
Edward không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm cậu, trong đôi mắt xinh đẹp mang theo tình cảm phức tạp chưa bao giờ có.
Sau đó anh chậm rãi cúi đầu xuống, dùng môi khẽ chạm vào hai má Harry, dịu dàng nói: “Harry, em khóc sao?”
Harry bởi vì đôi môi không có độ ấm và hơi thở lạnh lẽo của ma cà rồng làm cho run rẩy hai cái. Cậu có chút kinh ngạc mở to hai mắt, không nghĩ mình vẫn còn thương nhớ Hermione và Ron nhiều như vậy.
Nhưng khi đôi môi lạnh lẽo của Edward di chuyển đã khiến cho cậu rất nhanh phục hồi tinh thần lại.
“Xin lỗi, ” Giọng Edward trong bóng đêm có chút mơ hồ, bờ môi của anh nhẹ nhạng vào cằm Harry, rồi hướng về cái cổ ấm áp trượt xuống.
Harry nhất thời phản ứng lại, Edward cho là mình bởi vì anh mà cảm thấy khó chịu. Nhưng trên thực tế, chuyện của bọn họ chỉ là khởi nguồn mà thôi, cậu vì vậy mà nghĩ tới những bạn bè vĩnh viễn không thể gặp lại rồi cảm thấy đau khổ mà thôi.
Nhưng hai người đã rất lâu không có thân mật như vậy, Harry cũng không có ý định nói cho anh biết, chỉ nheo mắt lại, đưa tay ôm lấy cổ anh, hưởng thụ.
Về Charles và Bella, cậu cũng không quá lo lắng quá mức. Sau khi Edward vào phòng, Harry đã thi triển thần chú đuổi Muggle ở cửa.
=====================================================
Ai, chiến tranh lạnh a=)), nhưng chương sau có 1 cái tên hao2n toàn trái ngược về ý nghĩa cũng như tình trạn với tên của chương này, thỉnh các nàng tiếp tục ủng hộ a, hắc hắc, ta chỉ bật mí nhiêu đó thôi=)), iu tất cả nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.