Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 849: An bài (1)




“Đông Bá đế quân.” Nam tử mập mạp đi tới nói.
“Liệp Phong thần quân.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói. Liệp Phong thần quân là thú loại thành đại năng giả.
“Rất nhiều quân chủ hắc ám thâm uyên vây công một mình đế quân, lại đều không làm gì được đế quân, cuối cùng đế quân lấy một địch ba, còn chém giết một vị đại năng giả hắc ám thâm uyên. Nghĩ chút thôi cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.” Nam tử mập mạp đơn giản thổi phồng vài câu, sau đó lại khen thê tử con cái Đông Bá Tuyết Ưng.
Mà ở phía sau nam tử mập mạp, hai nữ giới thần đi theo, một vị trong đó chính là Bạch Anh giới thần.
Bạch Anh giới thần đã nhìn thấy Đông Bá Ngọc.
Đông Bá Ngọc cũng thấy được Bạch Anh giới thần! Hắn tự nhiên sớm nhận được tình báo về rất nhiều giới thần, liếc một cái là nhận ra Bạch Anh giới thần.
“Bạch Anh giới thần? Phượng Ngữ chính là gia tộc của cô ta nhỉ.” Đông Bá Ngọc thầm nghĩ.
Bạch Anh giới thần rất câu nệ.
Dù sao trường hợp này không tầm thường, sư tôn nàng ‘Liệp Phong thần quân’ ở đây cũng chỉ là một thành viên tầm thường. Bỗng Bạch Anh giới thần chú ý tới Đông Bá Ngọc.
“Con trai của Đông Bá đế quân?” Bạch Anh giới thần hơi sửng sốt. Nàng thường trú Bạch Anh tinh, cũng từng nhìn thấy Đông Bá Ngọc và một nữ tử trong tộc ở cùng một chỗ. Tuy chỉ là cự ly xa nhìn quét, nhưng giới thần trí nhớ cỡ nào? Tự nhiên nhớ rõ rành mạch, “Ở cùng Phượng Ngữ nha đầu đó là con trai Đông Bá đế quân?”
“Ha ha ha, trời cũng giúp ta.”
“Phượng Ngữ nha đầu đó thật sự là vận khí tốt, nó thế mà ở chung với con trai Đông Bá đế quân.” Lòng Bạch Anh giới thần tràn đầy vui mừng, nàng địa vị quá cao căn bản không biết ‘Phượng Ngữ’ và Đông Bá Ngọc đã chia tay.
Bạch Anh giới thần còn hướng Đông Bá Ngọc cười cười.
Đông Bá Ngọc có chút xấu hổ.
Bỗng nhiên ——
Một khí tức bá đạo hung lệ từ ngoài cửa chính truyền vào.
Nam tử mập mạp nhìn phía sau, lập tức nói: “Ta đi vào trước, không quấy rầy đế quân nữa.” Lập tức mang theo hai nữ đệ tử đi trước.
Đông Bá Tuyết Ưng còn thì nhìn một cái bóng người đi vào trong cửa chính xa xa. Một cái bóng người đó toàn thân kim bào, có một đôi mắt màu vàng sắc bén hung lệ, chính là ‘Kim Tiêu lão tổ’ trong thần giới ngũ hung.
Ánh mắt Kim Tiêu lão tổ khẽ quét, đảo qua Đông Bá Tuyết Ưng, sau đó mới hạ xuống ở trên người Dư Tĩnh Thu.
“Kim Tiêu lão tổ.” Đông Bá Tuyết Ưng mặt mang nụ cười chủ động tiến lên nghênh đón.
“Đông Bá đế quân, vị này là phu nhân của đế quân?” Kim Tiêu lão tổ cũng đi đến, khóe miệng mơ hồ mang theo một nụ cười lạnh.
“Đúng, đây là thê tử Tĩnh Thu của ta. --” Đông Bá Tuyết Ưng nhiệt tình tiến lên nghênh đón.
“Tĩnh Thu? Sau khi chuyển thế tên cũng đổi rồi.” Kim Tiêu lão tổ nhìn nhìn Dư Tĩnh Thu, nhưng hắn cũng biết nay đã khác xưa, nay sau lưng Dư Tĩnh Thu có trượng phu của nàng Đông Bá Tuyết Ưng, Đông Bá Tuyết Ưng là tồn tại thực lực không thua gì hắn. Hơn nữa hôm nay tiệc mở phủ, cao thủ tới đây cũng nhiều, đặc biệt là vị Hỏa Thành tôn giả kia có tình nghĩa sinh tử huynh đệ với Đông Bá Tuyết Ưng cũng có mặt, cho dù phát tiết lửa giận, hôm nay cũng không thích hợp!
“Ha ha.” Đông Bá Tuyết Ưng cười liền chuyển đề tài, “Lão tổ có thể đến đây, chính là nể mặt Đông Bá Tuyết Ưng ta. Lúc trước một chút ân oán nho nhỏ, cũng nói rõ chúng ta có duyên, đợi sau yến hội, chúng ta lại bàn riêng kĩ càng sau, như thế nào?”
“Được.” Kim Tiêu lão tổ thản nhiên đáp ứng, liếc Dư Tĩnh Thu, “Tinh Kiếm Huyền Nữ, quá khứ có phụ thân ngươi che chở, hiện tại có trượng phu ngươi che chở.”
Dư Tĩnh Thu đứng ở bên cạnh Đông Bá Tuyết Ưng, cười nói: “Cám ơn lão tổ khen, vận khí của ta trước nay rất tốt.”
Kim Tiêu lão tổ hừ một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Hắn có thể đối mặt Dư Tĩnh Thu không trực tiếp ra tay, đã rất nhẫn nại rồi.
Nhìn theo Kim Tiêu lão tổ rời đi, Dư Tĩnh Thu khẽ thở phào, truyền âm cười nói: “Tuyết Ưng, ta còn tưởng Kim Tiêu lão tổ tính tình hung tợn như vậy, vừa tới là đánh nhau to chứ.”
“Hắn hung tợn, nhưng không ngốc.” Đông Bá Tuyết Ưng truyền âm nói, “Hắn nếu dám động thủ, Hỏa Thành đại ca một chưởng là trấn áp hắn.”
...
Kế tiếp, các khách nhân lần lượt đến.
Giới thần tứ trọng thiên cũng đến nhiều, như An Hải phủ chủ rất có giao tình, như犰 ngọc đế quân, Phủ Quỳnh quốc chủ ở Hồ Tâm đảo từng cùng nhau mạo hiểm. Từng vị giới thần tứ trọng thiên đến, phần lớn quá khứ đều có chút giao tình đơn giản, Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhiệt tình chiêu đãi.
“Đại tỷ!”
Nữ tử áo trắng Đệ Thất Mai Vũ theo Tuyền Mẫu đế quân tới chơi.
Vợ chồng hai người Đông Bá Tuyết Ưng mang theo con cái cũng càng thêm nhiệt tình, ngay cả nụ cười trên mặt Dư Tĩnh Thu cũng tươi thêm vài phần.
“Tiểu muội.” Dư Tĩnh Thu cũng rất vui vẻ. Lúc Vạn Hoa yến, nàng đã nhận ra muội muội, lại không dám bại lộ thân phận.
“Muội muội ở đây, bái kiến đại tỷ cùng tỷ phu.” Đệ Thất Mai Vũ cũng tràn đầy nụ cười.
Đông Bá Tuyết Ưng cùng Tuyền Mẫu đế quân bên cạnh đang nói chuyện với nhau cười cũng càng thêm sáng lạn.
Tuyền Mẫu đế quân cười nói: “Ha ha, lúc trước đồ nhi này của ta cùng nhau tham gia Vạn Hoa yến với đế quân, ai ngờ nó thế mà cũng là muội muội của thê tử ngươi, có duyên. Có duyên.”
“Lúc trước, thê tử ta ngay cả ta cũng giấu, thậm chí ta cũng không biết Đệ Thất Mai Vũ là phụ nữ.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm thán lắc đầu, hiện tại quay đầu nhìn, quả thực rất thú vị.
“Ngọc Nhi, Thanh Dao, còn không ra mắt dì của các con.” Dư Tĩnh Thu và muội muội cũng rất thân cận.
“Dì.”
Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao cũng ngoan ngoãn hô.
“Hai người các con dẫn dì đi tìm ông ngoại của các con đi.” Dư Tĩnh Thu phân phó.
“Vâng.”
“Dì, đi theo chúng con.” Đông Bá Ngọc, Đông Bá Thanh Dao đối mặt dì nhà mình vẫn rất nhiệt tình, Đệ Thất Mai Vũ cũng lập tức hướng sư tôn Tuyền Mẫu đế quân nói, Tuyền Mẫu đế quân tự nhiên nói: “Đi đi đi đi.” Đồ đệ của nàng rất nhiều, lại chỉ mang Đệ Thất Mai Vũ tới đây, cũng là mượn sức quan hệ một chút mà thôi. Dù sao Đông Bá Tuyết Ưng thực lực phi phàm, là một trong Ngũ Phương Đế Quân, không bảo đảm khi nào có việc nhờ tới Đông Bá Tuyết Ưng.
...
Khách tới trừ Kim Tiêu lão tổ và mình có chút mâu thuẫn, người khác đều là giao tình rất tốt, có một số còn quan hệ bất phàm.
Nhìn thấy hai bóng người xa xa, một người là thanh niên đầu trọc áo bào trắng, một người khác thì là lão giả tóc bạc mặt hồng hào.
Đông Bá Tuyết Ưng vội chủ động tiến lên: “Sư huynh, lão tổ.”
Hai vị này chính là Tuệ Minh đại sư huynh cùng Xích Hỏa lão tổ.
“Sớm biết sư đệ tiền đồ vô lượng, nhưng cũng không ngờ có thể nhanh như vậy trưởng thành đến mức này.” Tuệ Minh đại sư huynh nét cười tinh thuần, “Sư huynh cũng phải nói một câu, bội phục.”
“Sư huynh quá khen rồi, nhất phẩm chân ý Siêu Phàm thành tứ trọng thiên vốn không phải việc khó, ta cũng chỉ là may mắn có được tuyệt học mà thôi.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.