Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 820: Ngủ đông (2)




Đông Bá Tuyết Ưng lập tức nghĩ tới từng phát hiện một số hài cốt, những hài cốt đó không thể phá vỡ, nhưng mặt ngoài quả thực có rất nhiều bột phấn tổn hại, đều là những hạt cát này, “Chẳng lẽ là vì nước mưa, làm hài cốt phân giải?”
“Ầm, ầm ~~~~” mưa càng lúc càng lớn, từ giọt mưa bay đến lúc này chỉ mới trôi qua thời gian một hơi thở, nhưng mưa đã giống như thiên địa đổ ập xuống, mắt thấy trên đại địa cát mênh mông bắt đầu xuất hiện nước đọng, nước đọng đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng dâng lên.
“Xẹt xẹt xẹt.” Áo giáp màu đen ngoài thân Đông Bá Tuyết Ưng cũng đang bị hao tổn, may mắn áo giáp cực kỳ chắc chắn cường hãn, còn có thể chống đỡ thêm chút thời gian, hơn nữa Đông Bá Tuyết Ưng cũng không ngừng điều động lực lượng để chữa trị.
“Nhanh chóng nấp đi.”
Đông Bá Tuyết Ưng không bay nữa, lập tức hướng phía dưới chui xuống.
Xuyên qua tầng nước đọng đã sâu một thước, lọt vào tầng cát vô cùng dày đặc tiếp tục chui xuống, sau khi chui sâu sáu vạn dặm, mới rốt cuộc giải trừ đến màng dày màu đỏ sậm kia.
Nơi này đã là chỗ sâu nhất, nước đọng kia còn chưa thẩm thấu xuống.
“Phá cho ta.”
Đông Bá Tuyết Ưng thi triển thương pháp, giận đâm vào.
Hơn nữa cả người cũng thuận thế chui vào trong. Sau khi đâm vào trăm mét, Đông Bá Tuyết Ưng cũng trực tiếp chui vào sâu trong màng màu đỏ sậm trăm mét. Hắn cảm giác màng dày đỏ sậm chung quanh bao vây đè ép, nhưng lực lượng này vẫn chống đỡ được. Đông Bá Tuyết Ưng ở sâu trăm mét tiếp tục cố gắng đâm thương, nhưng giờ phút này rõ ràng gian nan hơn nhiều. Cố gắng hồi lâu xâm nhập thêm hai mươi thước có thừa, thì cũng không thể dừng lại nữa, dù sao càng sâu càng cứng cỏi.
“Nơi này đi.” Đông Bá Tuyết Ưng khẽ lật tay lấy ra động thiên bảo vật Hào Ma giáo chủ sau khi chết lưu lại, động thiên bảo vật cũng lập tức biến hóa, biến hóa thành bộ dáng màng dày vật chất màu đỏ sậm.
Vù.
Đông Bá Tuyết Ưng hư không biến mất không thấy, chỉ còn lại có động thiên bảo vật ngụy trang vật chất cực kỳ nhỏ bé ở lại đây, màng dày đỏ sậm chung quanh lập tức khép lại bao bọc vật chất nhỏ bé này.
“Động thiên bảo vật, ở phương diện ngăn cách tra xét cực kỳ sở trường, đã ngăn cách một khu vực phạm vi ngàn vạn dặm, khu vực này, muốn tìm được ta, xâm nhập trong màng dày từng chỗ một, phạm vi ngàn vạn dặm, cần tìm từng chỗ một, cũng không phải là việc dễ dàng.” Đông Bá Tuyết Ưng rất tự tin. Mình là nhìn chằm chằm một chỗ giận đâm mới miễn cưỡng đâm sâu như vậy.
Nếu muốn một lần ở trên màng dày đánh ra hố sâu phạm vi mười thước, so với mình đâm ra khe hở khó hơn ngàn lần vạn lần, chỉ sợ cấp tôn giả mới có thể làm được.
Theo tính một lần đánh ra phạm vi mười thước, muốn tìm tòi phạm vi ngàn vạn dặm kiểu trải thảm... Cần bao lâu?
Huống chi Đông Bá Tuyết Ưng cũng sẽ không ngốc nghếch đem động thiên bảo vật của mình vừa vặn để lại trung tâm khu vực trung ương mơ hồ hỗn độn. Hắn cách khu vực trung tâm ngăn cách còn có ba trăm vạn dặm, đáng tiếc, các cường giả hắc ám thâm uyên cũng không biết.
...
Trong động thiên bảo vật, trong mảng thế giới động thiên này, cũng có vô số sinh mệnh sinh sống, mỗi người tín ngưỡng vào Hào Ma giáo chủ.
“Khí linh, từ hôm nay trở đi, khiến trong động thiên thế giới này đoạn tuyệt tín ngưỡng Hào Ma.” Đông Bá Tuyết Ưng rất không vui, lập tức phân phó. Chính hắn cũng không có thời gian làm những điều này.
“Vâng, chủ nhân.” Khí linh tuân mệnh.
Đông Bá Tuyết Ưng lập tức tùy ý tìm kiếm một mặt cỏ, đem trăm vạn dặm phạm vi chung quanh hoàn toàn ngăn cách, trở thành nơi mình tu hành.
“Cấp tôn giả muốn tìm đến ta hẳn là không dễ như vậy, nhưng cũng nói không chừng, dù sao thủ đoạn của bọn họ ta không thể đoán trước.” Đông Bá Tuyết Ưng khoanh chân ngồi ở trên thảm cỏ rộng lớn. “Vậy xem đi, xem là ta tu luyện thành giới thần tứ trọng thiên trước! Hay là bọn hắn tìm được ta trước!”
Nếu bị tìm được trước, vậy cũng chỉ có thể tiếp nhận số phận.
******
Ở Hạ tộc, thế giới Hồng Thạch sơn.
Thê tử Dư Tĩnh Thu và Đông Bá Tuyết Ưng còn ở trong một tửu lâu kia vừa ăn vừa nói chuyện.
“Tuyết Ưng, các thâm uyên quân chủ đi Tam Thủ thần sơn càng lúc càng nhiều.” Dư Tĩnh Thu cũng tìm hiểu tin tức bên ngoài mọi lúc, chủ yếu là phụ thân nàng Ma Tuyết quốc chủ cũng từ các nơi nhận được tin tức, hiển nhiên thế cục trong Tam Thủ thần sơn càng ngày càng khẩn trương! Cường giả hắc ám thâm uyên hội tụ ở đó càng ngày càng nhiều, mọi người thậm chí đều đang đoán, vị Đông Bá điện hạ này rốt cuộc có thể chống đỡ bao lâu mới bị bắt hoặc là giết chết.
“Đừng để ý bọn họ.” Đông Bá Tuyết Ưng bưng chén rượu, nhẹ nhàng ngửa đầu uống hết, lập tức đứng dậy, “Chúng ta đi thôi.”
“Đi?” Dư Tĩnh Thu sửng sốt.
Hai người bọn họ đều ở vật chất giới, muốn đi đâu?
“Ừm, ta chuẩn bị bế quan, không thành giới thần tứ trọng thiên, không xuất quan.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Về phần phân thân ở Tam Thủ thần sơn, bị bắt, cũng chỉ có thể trách vận khí không tốt.”
Nên làm đều làm rồi.
Hiện tại chỉ có thể trông vào vận khí!
Hơn nữa trải qua lần này cũng khiến Đông Bá Tuyết Ưng cảm thấy, thực lực yếu xông pha bên ngoài thật sự quá mệt, ngay cả giới thần tứ trọng thiên cũng có thể áp chế mình ở trên ‘Thế giới lực’! Cảnh giới không bằng người ta! Thật ra lần trước ở Hồ Tâm đảo cũng đã cảm giác khá mệt, dù sao cảm giác từng bước kinh tâm cũng không phải tốt như vậy. Nhưng hắn thật sự không thể an tâm nhàn nhã tu hành đến giới thần tứ trọng thiên rồi đi cứu Trường Phong, sợ Trường Phong đại ca không chống đỡ được, cho nên mới tiến vào hắc ám thâm uyên.
“Ta nên làm đều làm rồi.”
“Chuyện cố sức mệt lòng như vậy, về sau không làm nữa, thanh thản ổn định tu luyện thành giới thần tứ trọng thiên trước đi.” Đông Bá Tuyết Ưng nghĩ rất rõ, năm tháng kế tiếp là ngủ đông cho tốt, để lần sau đi ra, mình sẽ không dễ bị bắt nạt như vậy nữa.
Một thế giới Đông Bá Tuyết Ưng ẩn nấp, một bóng người bay vào đứng ở giữa không trung, chính là nam tử tuấn mỹ một thân áo giáp bạc trắng, cũng là ‘Bạch quân vương’ ở toàn bộ hắc ám thâm uyên địa vị cũng cực cao.
“Thế mà trốn ở đây.” Bạch quân vương liếc nhìn.
Vô số nước mưa mênh mông trút xuống.
Vốn là một vùng đất cát, nay đã thành một đại dương mênh mông, nước đã sâu ước chừng ngàn thước.
“Bọn ngu xuẩn kia thật vô dụng, thế mà không thể chặn được hắn. Để hắn tiến vào lốc xoáy ác ma, còn đi tới ‘Kỳ Thủy thế giới’ này.” Bạch quân vương đạp hư không phi hành tốc độ cao, mượn dùng nhân quả cảm ứng hắn cũng có thể đủ xác định ở cách đó không xa có một khu vực hỗn độn mơ hồ phạm vi ngàn vạn dặm, không hề nghi ngờ, Đông Bá Tuyết Ưng khẳng định trốn ở trong khu vực này.
Phi hành ở trời cao, chung quanh mưa như trút, lại căn bản không thể xâm nhập Bạch quân vương chút nào, chung quanh ngoài thân hắn có một tầng dòng khí huyết sát mờ mịt, ngăn cách nước mưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.