Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 767: Nam tử áo bào tro dưới tầng hàn băng




“Phụ thân, con và Tuyết Ưng đã đến đây, thì chưa từng để ý nguy hiểm. Huống chi hai bọn con cũng chỉ là một phân thân mà thôi, cha đừng lo bọn con.” Dư Tĩnh Thu đưa tin nói, “Hơn nữa bọn con còn phát hiện một chỗ, gọi là Huyết Hỏa Chi Môn.”
Dư Tĩnh Thu cẩn thận giới thiệu một lần, điều này cũng là Đông Bá Tuyết Ưng cho phép.
Nhạc phụ của mình, cũng không có gì cần giấu diếm.
“Thông qua sàng chọn, ở khu vực bình thường sẽ không sẽ lọt vào công kích, vô tình xâm nhập trọng địa, cũng chỉ là đuổi trước? Phản kháng mới sẽ lọt vào đánh chết?” Ma Tuyết quốc chủ cả kinh, lập tức hiểu thân phận tân khách này quan trọng cỡ nào!
“Tốt.” Trong lòng Ma Tuyết quốc chủ cũng dâng lên khát vọng sống.
Có con rể giúp, mình có lẽ thật sự có thể chạy thoát, còn có thể chuyển thế đầu thai đi liều một phen!
“Con gái, ta vào Hồ Tâm đảo quá sâu, chỉ có thể thông qua nhân quả cảm ứng xác định đại khái vị trí của ta. Hơn nữa ta lúc chạy trốn còn tiến vào một số nơi cực nguy hiểm, cửu tử nhất sinh mới chạy trốn tới đây! Đường ta đến, Tuyết Ưng hắn cũng không thể dọc theo tuyến đường tương tự tới đây.” Ma Tuyết quốc chủ đưa tin nói, chủ yếu là ngay từ đầu bọn Cửu Dương cung chủ đuổi quá rát, Ma Tuyết quốc chủ mới nơi nào nguy hiểm thì lao hướng nơi đó, Cửu Dương quốc chủ bọn họ cũng không dám đi cược mạng.
“Phụ thân, người đem vị trí nói cho con biết trước.” Dư Tĩnh Thu đưa tin nói.
******
Hô.
Đi xuyên qua trong Hồ Tâm đảo, khắp nơi chung quanh đều bị đông lại, nhiều tầng băng bao trùm, Đông Bá Tuyết Ưng lại rất nhẹ nhàng, bởi vì không lọt vào bất cứ cuộc tập kích nào.
“Loại cảm giác này thật thống khoái.” Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười.
Một lần trước mình nơm nớp lo sợ trải qua từng trận đánh, nếu không có Cửu Ngọc đế quân, mình và Tĩnh Thu sợ cũng không đến được nơi giấu chân thần khí. Đó đã là Ma Tuyết quốc chủ cố ý đặt ở khu vực tương đối an toàn.
“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng nhận được bản đồ thê tử truyền đến.
“Vào sâu như vậy?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày.
Ma Tuyết quốc chủ, khoảng cách đường thẳng với rìa ngoại vi của Hồ Tâm đảo vượt qua hai trăm tỷ dặm! Đây là thuần túy khoảng cách đường thẳng, mà Hồ Tâm đảo bố cục huyền diệu, trên thực tế phải đi vòng rất xa.
“Từ từ rồi đến đi.”
Bởi vì bản thân rất an toàn, Đông Bá Tuyết Ưng hoàn toàn có thể dùng phương pháp đơn giản nhất—— không ngừng hướng vị trí Ma Tuyết quốc chủ tới gần! Một cái thông đạo đi không thông thì đổi một con đường!
Thời gian trôi qua.
Một ngày hai ngày ba ngày...
Khoảng cách Đông Bá Tuyết Ưng lần này xâm nhập, là không chỉ gấp trăm lần lúc bản thân lần đầu tiến vào, lại chưa xảy ra một lần chiến đấu.
“Thật kỳ lạ.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn phía trước, cuối thông đạo này, là một cái lốc xoáy không gian. Đông Bá Tuyết Ưng không có nắm chắc cũng không dám chui lung tung, ai cũng không biết tiến vào đi sẽ bị dịch chuyển đến đâu! Hiển nhiên đây là một loại thông đạo không gian, khẳng định đi thông nơi nào đó.
“Quay đầu.” Đông Bá Tuyết Ưng không chút do dự xoay người quay về, dọc theo một ngã rẽ lúc trước phát hiện tiếp tục tiến lên.
Bên trong Hồ Tâm đảo quá khổng lồ.
Giới thần tứ trọng thiên, đại năng giả thần giới thâm uyên tới đây lại rất rất thưa thớt. Đông Bá Tuyết Ưng chưa đụng phải một ai! Nhưng đi ngang qua nhiều nơi như vậy, hắn cũng ghi chép bản đồ phi thường chi tiết.
...
Đảo mắt đã qua đi một tháng, Đông Bá Tuyết Ưng mặc dù thường xuyên đi đường vòng, bởi vì hắn luôn lấy tốc độ cao phi hành tiến lên, một số nơi đặc thù nhìn như nguy hiểm hắn đều né tránh, cho nên luôn tiến lên ở khu vực bình thường, chưa lọt vào bất cứ phiền toái nào. Một tháng thời gian, khoảng cách của hắn cùng Ma Tuyết quốc chủ cũng thu nhỏ lại đến năm mươi tỷ dặm.
“Hô.”
Trong thông đạo hoàn toàn tối đen, Đông Bá Tuyết Ưng đang phi hành tốc độ cao.
Trong thông đạo mặc dù có tầng băng thật dày, nhưng xuyên thấu qua tầng băng có thể nhìn thấy chất liệu màu đen sâu trong tầng băng.
“Ầm.” Đông Bá Tuyết Ưng vung tay, ánh sáng màu trắng bắn ra, nổ tung mảng lớn tầng băng, lộ ra vách hành lang màu đen u ám, trên vách hành lang màu đen còn có đường vân đơn giản mộc mạc, lại có ý nhị kỳ dị.
“Càng là xâm nhập Hồ Tâm đảo, có thể nhìn thấy một số kiến trúc.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, nay những kiến trúc này đều bị đóng băng.
“Đó là cái gì?”
Đông Bá Tuyết Ưng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía tầng băng phía sau vừa mới đi ngang qua.
Trong tầng băng thật dày, một bóng người như ẩn như hiện, khoanh chân ngồi ở nơi đó.
“Không có áo giáp?”
“Khoanh chân ngồi?”
Đông Bá Tuyết Ưng đứng trên không xuyên thấu qua tầng băng cẩn thận quan sát. Tầng băng rất dày, đây là một nam tử mặc áo bào tro, ngồi khoanh chân, lại bị hoàn toàn đóng băng.
“Ta hơn một tháng, cũng coi như xâm nhập Hồ Tâm đảo, từng gặp rất nhiều, nhưng những bức tượng băng đó, mỗi người đều mặc áo giáp.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Đây là kẻ đầu tiên không mặc áo giáp.”
Đông Bá Tuyết Ưng có một loại xúc động muốn nghiên cứu một chút.
“Mặc kệ nó.”
“Cho dù nam tử áo bào tro này thật sự là nhân vật lợi hại nào đó trong Hồ Tâm đảo, ta trong lúc vô ý quấy rầy, thân phận tân khách của ta, hắn hẳn là cũng sẽ không trực tiếp đánh giết ta.” Đông Bá Tuyết Ưng vừa nghĩ xong, lập tức vung tay lên, vô số mũi nhọn màu trắng từ đầu ngón tay bay ra, trực tiếp đánh vỡ tầng băng xé rách tầng băng, ào ào ào, từng mảng lớn tầng băng sụp đổ.
Tầng băng dày khoảng trên trăm mét bị hoàn toàn xé nát, Thái Hạo lực phi thường khéo léo chưa thương tổn đến nam tử áo bào tro một chút nào, đã đem tầng băng chung quanh hắn hoàn toàn chấn vỡ, lộ ra bộ dáng nam tử áo bào tro.
Hắn khoanh chân ngồi, không còn bất cứ khí tức gì.
“Đã chết?” Đông Bá Tuyết Ưng vừa cảm ứng liền lập tức xác định, “Bản tôn thần tâm cũng không còn?”
Đông Bá Tuyết Ưng thao túng một tia Thái Hạo lực thẩm thấu vào trong cơ thể thi thể nam tử áo bào tro này, quả thực trống rỗng, nhưng thi thể này lại khiến Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm biến sắc, bởi vì ở lúc Thái Hạo lực theo lỗ mũi chui vào, lại đã phát hiện cơ nhục gân cốt thậm chí tạng phủ khí quan thi thể này đều cường đại khủng bố.
“Tuyệt đối là đại năng giả, hơn nữa là đại năng giả đem thân thể tu hành đến cảnh giới cực cao.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ.
“Nhưng hắn là ai?”
Đông Bá Tuyết Ưng cẩn thận quan sát, “Nhìn từ khí tức thân thể hắn, hẳn là đại năng giả thần giới, mà không phải hắc ám thâm uyên. Mà đại năng giả trong lịch sử thần giới ta, bao gồm đã chết, ta hẳn là đều biết. Nhưng, ta lại không biết hắn.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày cẩn thận quan sát vị nam tử áo bào tro trước mắt này, một đại năng giả xa lạ, đại năng giả trong lịch sử cũng chưa từng ghi lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.