Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 637: Ba năm sau (1)




Cũng đến mức này rồi, Bạch Sa thành chủ và Độc Dĩnh Giới Thần cũng đối mặt nhau, Đông Bá Tuyết Ưng tự nhiên không thể tiếp tục dự tiệc nữa.
Bạch Sa thành chủ mang theo Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu trực tiếp rời khỏi yến hội, nhị điện hạ kia còn tự mình đưa tiễn: “Đông Bá huynh, đối mặt Độc Dĩnh Giới Thần, ta cũng không có cách nào cả.”
“Cái này không trách nhị điện hạ, nhị điện hạ lúc trước ngăn cản Dĩnh tướng quân, ta đã rất cảm tạ rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng nói.
“Chúng ta đi.”
Bạch Sa thành chủ, Đông Bá Tuyết Ưng, Dư Tĩnh Thu lập tức lướt qua không trung nhanh chóng rời đi.
...
Bay ở giữa không trung An Hải phủ thành.
Đông Bá Tuyết Ưng và Dư Tĩnh Thu đều cảm tạ Bạch Sa thành chủ.
Bạch Sa thành chủ cười ha ha nói: “Vợ chồng hai người các ngươi đừng nói nữa, ta đã nhận ngươi người huynh đệ này, thì tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi. Ta trú ở trong phủ đệ Long thị gia tộc, phát hiện tự nhiên ra tay! Thật ra Dĩnh tướng quân kia cách bản tôn thần tâm tán loạn cũng sắp rồi, ngẫu nhiên sẽ nổi điên, cho dù miễn cưỡng bảo trì bình tĩnh, tư tưởng cũng đã không bình thường, tính tình hắn không thể suy đoán theo lẽ thường.”
“Ta sớm nghe nói, không giữ được bản tâm sẽ nổi điên, rất nhanh sẽ tán loạn bản tôn thần tâm.” Đông Bá Tuyết Ưng cảm thán, “Nhưng không ngờ sẽ mất lý trí như thế, điên cuồng như thế.”
Phong ma (từ giờ sẽ để nguyện, có nghĩa là nổi điên, phát điên), cũng có một quá trình.
Từ lý tính bình thường, dần dần hướng kẻ điên quá độ, Dĩnh tướng quân lúc bảo trì bình tĩnh đã có chút điên cuồng, một khi không còn bình tĩnh sẽ phong ma.
“Lần này ngươi kiến thức rồi chứ?” Bạch Sa thành chủ trêu.
“Kiến thức rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
Tuy biết rất nhiều thường thức, khí linh Hồng Thạch cũng nói cho rất nhiều tình báo, nhưng không thật sự tận mắt nhìn thấy, vẫn không thể tưởng tượng. Thật sự thần linh dần dần phong ma bắt đầu tử vong sẽ điên cuồng như thế.
“Nhớ kỹ, thần linh hoặc là Giới Thần sắp chết, đều không thể đoán bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.” Bạch Sa thành chủ nói, “Giới Thần thực lực càng mạnh, sắp nổi điên lại càng phải cảnh giác thêm.”
“Ta hiểu.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
“Nhưng nổi điên bình thường đều là Thần cấp cùng với Giới Thần yếu ớt, Giới Thần cường đại, lúc cảm giác được không ổn bình thường đều sẽ lựa chọn phong ấn ký ức bản thân, đi đầu thai.” Bạch Sa thành chủ nói, “Không có ký ức quá khứ ảnh hưởng, bắt đầu cuộc sống mới tinh, nếu có thể không chết mà may mắn thành thần, thức tỉnh ký ức, có ký ức cuộc sống mới tinh, tâm cảnh cũng có thể kỳ ảo hơn rất nhiều.”
Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
Những cái này cách mình đều rất xa xôi.
“Chuyện lần này, Dĩnh tướng quân ngươi có thể không nhìn, hắn nhắm chừng cách cái chết cũng không xa. Nhưng Độc Dĩnh ả đàn bà đó, ngươi phải cẩn thận.” Bạch Sa thành chủ nhắc nhở nói.
“Ồ?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày.
“Ả bản tính ích kỷ, ai đắc tội ả, ả cả đời cũng không thể quên được, ả một khi có cơ hội, nhất định sẽ xuống tay với ngươi.” Bạch Sa thành chủ nói, “Đương nhiên trong lúc tham gia thần đình Vạn Hoa yến, ngươi cứ yên tâm. Nhưng tương lai ta lại không có khả năng luôn luôn ở bên cạnh ngươi, nếu bị ả nhìn chằm chằm vào... Vẫn nên cẩn thận là hơn!”
“Ta hiểu.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.
Độc Dĩnh?
Lúc trước thế mà ngang ngược mang đi thê tử của mình làm đồ chơi cho cháu ả? Lập tức Đông Bá Tuyết Ưng đã tràn đầy sát khí! Nhưng bản thân hắn cũng biết, cho dù mời đại năng ‘Xích Hỏa lão tổ’ ra tay, nhắm chừng nhiều nhất cứu thê tử, khả năng giết Độc Dĩnh Giới Thần là không lớn.
Đại năng giả địa vị cực cao, bình thường không có nguyên nhân đặc thù, khả năng không để ý mặt mũi giết Giới Thần là không lớn.
“Độc Dĩnh, chờ đi.” Đông Bá Tuyết Ưng chỉ đem sát khí ẩn sâu.
Trong tĩnh thất của động phủ.
Đông Bá Tuyết Ưng một mình khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, nhắm mắt tìm hiểu, trong đầu thôi diễn vô số thương pháp ảo diệu. Không đơn giản là phân thân, bao gồm bản tôn xa ở vật chất giới thế giới Hạ tộc cũng đang tĩnh tu. Bản tôn làm Giới Thần, ‘Thế Giới Thần Tâm’ đã nắm giữ, nay cũng toàn lực ứng phó chủ công ‘Hỗn Động Thần Tâm’.
“Kỳ hạn ba năm sắp đến rồi.” Đông Bá Tuyết Ưng mở mắt, “Thương pháp cũng đã luyện không biết bao nhiêu lần, thôi diễn bao nhiêu lần. Quy tắc ảo diệu cũng từng thôi diễn, nhưng ‘Hỗn Động Thần Tâm’ này luôn cảm thấy cách một tầng sa mỏng... sương mù mờ mịt, có thể nhìn thấy, lại luôn có chút mơ hồ.”
“Ba năm này, ‘Hỗn Động Nghiền Áp’ không có gì tăng lên, ngược lại bí kỹ khác tăng lên không ít.” Đông Bá Tuyết Ưng bật cười.
Chủ yếu là quá khứ ở trên ‘Hỗn Động Nghiền Áp’ tiêu phí quá nhiều tâm tư, nay tiến bộ nữa cũng rất rất nhỏ.
Ngược lại bí kỹ khác, hơi tiêu phí chút tâm tư đều đang không ngừng hoàn thiện, đặc biệt ‘Tinh Thần Vẫn Diệt Kích’! Nói chuẩn xác một chiêu này cũng nên đổi tên là ‘Hỗn Động Cực Điểm Kích’, uy thế càng thêm to lớn.
...
Ba năm, đối với thần mà nói quá ngắn ngủi.
Toàn bộ An Hải phủ thành lại náo nhiệt hẳn lên, ‘lôi đài chiến’ sàng chọn của thần đình Vạn Hoa yến phủ thành sắp bắt đầu. Khác với chiến đấu xếp hạng lúc trước không công khai! Hai đợt lôi đài chiến sinh tồn chiến cuối cùng đều công khai, để nhân loại cùng với các cường giả các tộc khác đều đến xem cuộc chiến.
“Lui lại.”
“Lui lại.”
Trong Huyết Nhận vực, các binh sĩ quân đoàn đang duy trì trật tự.
Ở trên đài cao hoa mỹ chính là An Hải phủ chủ, Ma Tuyết quốc chủ uy áp bốn phương, ở phía dưới hai người họ là Bạch Sa thành chủ, Mặc Vân thành chủ, Tần tướng quân, Độc Dĩnh Giới Thần, Nhung Hải vương, sứ giả thần đình sáu vị này.
Trên đài cao là một ngàn cao thủ chia ra mà ngồi, chính là Đông Bá Tuyết Ưng, Đệ Thất Mai Vũ… một ngàn người đứng đầu chiến đấu xếp hạng.
“Bạch Sa lão đệ.” Thanh âm Nhung Hải vương hào sảng nhìn về phía Bạch Sa thành chủ bên cạnh, “Nghe nói trước đó không lâu, ngươi đối đầu với Độc Dĩnh? Còn thiếu chút nữa động thủ?”
Nữ tử áo bào vàng Độc Dĩnh Giới Thần ngồi ở đối diện thì ra vẻ đáng thương nói: “Không phải ư? Tiểu huynh đệ tên Đông Bá kia của hắn, chính là tiểu gia hỏa đứng thứ nhất chiến đấu xếp hạng kia, thế mà đánh cháu ta! Trực tiếp đánh mặt, ta cũng chỉ là muốn trút giận cho cháu ta, nào ngờ Bạch Sa ca ca lại hung hăng như vậy, muốn bảo vệ tiểu huynh đệ đó của hắn, ta lại không phải là đối thủ của Bạch Sa ca ca, chỉ có thể nhẫn nhịn.”
“Bạch Sa huynh, ngươi sao có thể bắt nạt một nữ nhân chứ.” Bên cạnh, sứ giả thần đình trêu.
“Đúng vậy, Bạch Sa lão đệ, Độc Dĩnh mảnh mai như vậy, ngươi bặt nạt nàng... Ta cũng đau lòng.” Nhung Hải vương cũng ở một bên chế nhạo.
Bạch Sa thành chủ liếc hai vị này: “Nữ nhân? Mảnh mai? Chậc chậc chậc, khi nào nếm thử vu độc của ả, xem các ngươi còn nói ả mảnh mai.”
“Ta không thể trêu vào nhất chính là Nhung Hải đại ca, thân thể hắn tu luyện đến mức như vậy, vu độc của ta đối với hắn căn bản vô dụng.” Độc Dĩnh Giới Thần nói. “Về phần sứ giả... Ta chẳng lẽ dám động thủ đối với sứ giả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.