Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 550: Năm năm




“Thao túng tinh tháp, gánh nặng với linh hồn rất lớn.” Hạ sơn chủ nói, “Cho nên ngươi bảo ta, Triều Thanh giúp Tĩnh Thu pháp sư, nhưng gần đây... Duy trì tinh tháp, tiêu hao thần tinh lại càng ngày càng ít, ta từng hỏi Tĩnh Thu pháp sư, Tĩnh Thu pháp sư nói là có điều lĩnh ngộ đối với pháp trận, cho nên có thể tiết kiệm hao tổn. Nhưng ta lại cảm thấy không quá thích hợp.”
“Không thích hợp?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày.
“Ừm, ta từng cẩn thận quan sát! Hai năm gần đây, Tĩnh Thu pháp sư lúc thao túng tinh tháp, thần tinh tiêu hao đã nhiều lần giảm xuống! Mỗi lần giảm xuống một chút, nếu tích lũy lại... tiêu hao hiện nay, chỉ có một nửa của lúc mới bắt đầu!” Hạ sơn chủ nhíu mày nói, “Loại biên độ tiến bộ này rất không bình thường. Ta càng hoài nghi, Tĩnh Thu pháp sư không để ý linh hồn bị hao tổn mạnh mẽ thao túng.”
“Hạ sơn chủ.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói, “Khả năng không lớn chứ, linh hồn bị hao tổn, đau đớn vô cùng kịch liệt, dưới loại tình huống này làm sao thao túng pháp trận?”
Lúc đấu khí phân thân của mình tán loạn, một tia linh hồn tiêu tán, loại cảm giác đau đớn đó Đông Bá Tuyết Ưng rất rõ.
“Ngươi trúng vu độc, không phải vẫn có thể chịu?” Hạ sơn chủ lắc đầu, “Ngươi tự đến hỏi Tĩnh Thu pháp sư, tuy nói cố nén linh hồn bị hao tổn, có thể tiết kiệm thần tinh hao tổn, đây cũng coi như làm ra hy sinh vì Hạ tộc. Nhưng thế này quá chỉ vì cái trước mắt. Linh hồn không ngừng bị hao tổn, nàng có thể chống đỡ bao lâu? Thời gian dài, chỉ sợ nàng cũng sẽ hôn mê.”
“Được, ta đi hỏi một chút.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu, Hạ sơn chủ đã nói lời này, nhất định là căn cứ các dấu vết để lại phán đoán.
...
Ở trong một căn phòng khác.
Dư Tĩnh Thu áo bào lam nhạt khoanh chân nhắm mắt ngồi, xinh đẹp vô cùng, giống như tinh linh trên thế gian.
“Tĩnh Thu.” Bóng người Đông Bá Tuyết Ưng ngưng tụ ở bên cạnh.
“Tuyết Ưng, sao chàng lại tới đây?” Dư Tĩnh Thu mở mắt ra, “Ta đang thao túng tinh tháp, có việc đợi lát nữa nói sau.”
“Ngay bây giờ.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Tĩnh Thu, nhìn kỹ khí sắc thê tử, không khỏi nói, “Nàng có phải không để ý linh hồn bị hao tổn, mạnh mẽ toàn lực ứng phó đi thao túng tinh tháp hay không?”
Dư Tĩnh Thu ngẩn ra, lập tức nhẹ nhàng cười: “Tuyết Ưng, sao chàng bỗng nhiên nói những điều này? Ta vốn có thiên phú ở trên pháp trận, nay thời khắc mấu chốt cũng là liên tiếp có chút cảm ngộ, lúc này thần tinh mới giảm bớt tiêu hao. Chàng cũng đừng nghĩ quá nhiều.”
“Ta bảo Hạ sơn chủ đến xem chút?” Đông Bá Tuyết Ưng hỏi.
Dư Tĩnh Thu ngẩn người.
Xem xét?
Hạ sơn chủ chỉ có một tia lực lượng tinh thần thẩm thấu vào thức hải Dư Tĩnh Thu, liền có thể dễ dàng điều tra linh hồn bị hao tổn hay không.
“Được rồi được rồi, chàng đoán đúng rồi.” Dư Tĩnh Thu bất đắc dĩ cười, “Đã biết chàng thông minh mà.”
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn sắc mặt thê tử có chút tái nhợt, không khỏi lo lắng: “Tĩnh Thu, thao túng tinh tháp, không thể cậy mạnh! Linh hồn bị áp bách thì nghỉ ngơi, sao có thể để cho linh hồn bị hao tổn chứ?”
“Ta có chút sốt ruột thôi.” Dư Tĩnh Thu vội nói, “Hơn nữa chỉ là linh hồn hơi bị hao tổn cũng không phải việc gì to tát, về sau chậm rãi tĩnh dưỡng khôi phục là được. Nay chiến tranh thời khắc mấu chốt, chịu đựng một chút là được.”
“Vậy nàng từ hôm nay trở đi tĩnh dưỡng cho khỏe, thời gian thao túng tinh tháp chỉ có thể là một nửa của quá khứ, chờ linh hồn nàng hoàn toàn khôi phục lại tiếp tục thao túng.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Không được!”
Dư Tĩnh Thu không chút do dự vội nói, “Hạ sơn chủ thao túng vốn không bằng ta, Triều Thanh tiền bối thì càng đừng nói. Ta lúc này sao có thể nghỉ ngơi? Tuyết Ưng, ta không phải vẫn ổn sao? Yên tâm đi, bản thân sẽ khống chế tốt.”
“Ta bảo nàng dừng lại.” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thê tử.
Dư Tĩnh Thu luôn rất sùng bái Đông Bá Tuyết Ưng.
Chung sống với Đông Bá Tuyết Ưng hơn trăm năm, vợ chồng hai người, bình thường chuyện quan trọng Đông Bá Tuyết Ưng định ra chủ ý, Dư Tĩnh Thu đều sẽ không phản đối.
“Đông Bá Tuyết Ưng!” Dư Tĩnh Thu nhíu mày lại, cả giận nói, “Ta thao túng tinh tháp, một là cứu chàng, hai càng là muốn cứu toàn bộ Hạ tộc!”
Đông Bá Tuyết Ưng cũng lo lắng quát: “Nàng phải dừng lại, nàng không ngừng lại, ta cũng có thể khiến nàng không thể thao túng tinh tháp, Tĩnh Thu... Linh hồn tổn thương không thể được.”
Dư Tĩnh Thu lại nhìn người quan trọng nhất sinh mệnh trước mắt: “Chàng nếu thật sự làm như vậy, đó là ép ta chết. Chàng yên tâm, chàng không cho ta thao túng, ta sẽ lập tức tự sát.”
“Nàng sao cứ... cứ...” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn vẻ mặt thê tử, hắn hiểu quyết tâm của thê tử.
“Không có việc gì.” Dư Tĩnh Thu lại lộ ra khuôn mặt cười, “Thật sự không có việc gì, ta đây cũng là vì Hạ tộc mà, làm một chút hy sinh cũng không có gì. Hơn nữa thật sự linh hồn tổn thương quá nghiêm trọng, ta sẽ lâm vào hôn mê. Đến lúc đó ta muốn thao túng tinh tháp cũng không thể thao túng. Chờ sau khi ta hôn mê, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, vẫn sẽ dần dần khôi phục, nhiều nhất về sau không thể tu hành, đúng không? Dù sao đã thành Bán Thần, có thể sống ba ngàn năm mà!”
Đông Bá Tuyết Ưng không khuyên được thê tử, lại chỉ có thể thở dài trong lòng.
Được rồi.
Linh hồn tổn thương đến trình độ nhất định sẽ hôn mê, lấy thực lực Bán Thần của thê tử, ít nhất không có nguy hiểm tính mạng.
“Được rồi được rồi, chàng đi đi, ta còn thao túng tinh tháp.” Dư Tĩnh Thu nói.
Đông Bá Tuyết Ưng chỉ có thể rời đi.
Dư Tĩnh Thu nhìn bóng người Đông Bá Tuyết Ưng tiêu tán, trong lòng lặng lẽ nói nhỏ: “Tuyết Ưng sư huynh, nếu không thể cứu chàng, chàng với ta sẽ vĩnh viễn không thể gặp nhau nữa, đối với ta mà nói, có gì khác với đã chết đâu?”
Lập tức nàng hạ quyết tâm, tiếp tục đi thao túng pháp trận tinh tháp.
Pháp trận tinh tháp phức tạp toàn thân tâm thao túng, nàng đã có một chút linh hồn tổn thương chịu gánh nặng rất lớn, tổn thương đang dần dần tăng thêm, từng tia năng lượng linh hồn đang tiêu tán. Nhưng Dư Tĩnh Thu lại không quan tâm, nàng thậm chí phát hiện một điểm: “Linh hồn bị hao tổn, ta tìm hiểu vô số pháp trận vận chuyển, hiệu suất thế mà lại càng ngày càng cao?”
Đúng vậy.
Hiện tượng rất kỳ quái! Tựa như thoát ly một loại xiềng xích, thoát ly gánh nặng, ngộ tính của nàng ngược lại đang tăng lên, ngẫu nhiên sẽ có linh quang thoáng hiện, nhìn thấu càng nhiều ảo diệu hơn của pháp trận.
Dư Tĩnh Thu hoàn toàn đắm chìm trong đó, nàng không ngừng thao túng thôi diễn.
“Tuyết Ưng sư huynh, chàng nhất định có thể đi ra.”
...
Từng năm trôi qua.
Sắc mặt Tĩnh Thu cũng càng thêm tái nhợt, nhưng hiệu suất thao túng tinh tháp của nàng lại càng ngày càng cao, cái này dùng ‘liều mạng’ đã không thể giải thích, hiển nhiên Tĩnh Thu pháp sư đối với cảm ngộ pháp trận tinh tháp quả thực đang không ngừng tăng lên. Nhưng nhìn sắc mặt Tĩnh Thu càng thêm tái nhợt, thậm chí ngay cả khí tức cũng bắt đầu có chút trở nên suy yếu đi, điều này làm Đông Bá Tuyết Ưng lo lắng vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.