Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 511: Vợ chồng đoàn tụ (1)




Không gian thế giới tầng trên của Hồng Thạch sơn, nơi này vô cùng rộng lớn, xa mười ức dặm, vô số sinh mệnh đang sinh sản. Nơi này chia làm vô số quốc gia, còn có tông môn…. Trong bọn họ hầu như tuyệt đại đa số không biết, đây chỉ là một thế giới bên trong động thiên bảo vật ‘Hồng Thạch sơn’, bên ngoài còn có thần giới cùng thâm uyên rộng lớn hơn vô số.
Ở trong thế giới, địa vị cao nhất tự nhiên là hai vị Giới Thần kia.
“Hả?” Thanh niên áo bào dày ẩn nấp ở trong một trang viên bình thường đang nghiên cứu một thần ấn phức tạp, thần ấn lơ lửng, vô số thần văn màu vàng đang biến hóa. Thanh niên áo bào dày đột nhiên duỗi tay ra bắt lấy thần ấn trôi nổi, ngẩng đầu nhìn về phía Hồng Trần đảo trên trời cao, “Cái gì, tiểu gia hỏa kia đã thành nội môn đệ tử? Lúc này mới trôi qua vài năm?”
...
Mà ở trong một tông môn kiếm đạo khác.
Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi đảm nhiệm trưởng lão tông môn kiếm đạo này, ngẫu nhiên sẽ dạy dỗ mấy đệ tử, tông môn kiếm đạo này dưới tới Siêu Phàm mới nhập môn, trên tới tông chủ bọn cao thủ Thần cấp, không có một ai biết vị thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi này... Chính là một vị Giới Thần vô cùng cường đại.
“Sư phụ, sư phụ, ta còn cần luyện như vậy, luyện tới khi nào?” Một thiếu niên mập mạp hô lớn, hắn cầm một thanh kiếm công kích tới một cái cây to trước mắt, thương thế trên cái cây không ngừng khôi phục.
“Tiếp tục luyện, không luyện, thì cút!”
Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi ngồi ở xa xa, đang ăn uống nhồm nhoàm, tùy ý nói.
Thiếu niên mập mạp bất đắc dĩ, sao lại bái sư phụ này chứ! Khó trách trong tông môn, sư phụ ít đệ tử nhất.
“Hả?” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có một tia mũi nhọn, “Tiểu gia hỏa kia thế mà nhanh như vậy đã...”
Vù.
Nháy mắt hắn đã biến mất không dấu vết.
“Sư phụ, sư phụ chớ đi.” Thiếu niên mập mạp hô lớn, lập tức bất đắc dĩ chỉ có thể không ngừng luyện kiếm. Sư phụ không bảo hắn dừng, hắn không dám dừng.
******
Vù vù vù vù.
Bốn bóng người liên tiếp xuất hiện ở dưới toà nhà hình tháp Đăng Vân tháp, nhìn lối ra của toà nhà hình tháp.
Sau khi Đông Bá Tuyết Ưng một thân đồ trắng từ trong đó đi ra, cũng không khỏi bị dọa nhảy dựng, ở cửa toà nhà hình tháp sao đột nhiên toát ra bốn người? Hề Vi tiền bối, Hồng Thạch tiền bối mình nhận ra, hai người khác là ai?
Thanh niên áo bào dày kia khí tức nội liễm, lại giống như hồ sâu không đáy, khó có thể dò xét.
Một thanh niên áo choàng màu đỏ tươi lại có sự sắc bén làm người ta tim đập nhanh, mơ hồ một tia khí tức, đã khiến trong lòng Đông Bá Tuyết Ưng phát run.
Đây là hai tồn tại rất khủng bố, chỉ sợ thổi một hơi là có thể tiêu diệt mình!
“Tiểu sư đệ.” Thanh niên áo bào dày nhếch miệng cười nói.
“Có thêm một tiểu sư đệ rồi.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi cũng khó được lộ ra nụ cười.
Đông Bá Tuyết Ưng ngây người.
Bên cạnh, Hồng Thạch cười ha ha nói: “Đông Bá Tuyết Ưng, hai vị này cũng là nội môn đệ tử Hồng Thạch sơn ta! Lúc trước thánh chủ mất, hai người bọn họ rất xui xẻo đang ở trong Hồng Thạch sơn tu hành, bởi vì hai người bọn họ đều là Giới Thần, ở dưới quy tắc của vật chất giới, bọn họ căn bản đều không rời Hồng Thạch sơn được, chỉ có thể bị nhốt mãi ở đây.”
Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, hai vị sư huynh cấp Giới Thần thật đáng thương, vật chất giới này ngay cả thần linh ngoại lai cũng không thể mạnh mẽ tiến vào, càng đừng nói là Giới Thần.
“Chúng ta ngược lại phải cảm tạ sư tôn.” Thanh niên áo bào dày nói, “Một trận chiến năm đó, ngay cả sư tôn cũng mất, tình huống nguy cấp cỡ nào? Sư tôn vì bảo vật của mình không rơi vào trong tay kẻ địch, hoặc là không muốn chúng ta rơi vào trong tay kẻ địch, cho nên đem Hồng Thạch sơn mạnh mẽ ném vào vật chất giới, một đám chúng ta mới có thể may mắn sống sót.”
“Ừm.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi gật đầu, “Nếu không, chúng ta sớm bị diệt sát.”
Ngay cả bậc đại năng cũng ngã xuống, bọn họ những đệ tử của đại năng rơi vào trong tay kẻ địch, rất có thể cũng là một chữ chết.
Vật chất giới...
Tuy bài xích thần linh cùng với tồn tại mạnh hơn, nhưng Hồng Thạch sơn thuộc loại bảo vật động thiên, có thể ngăn cách toàn bộ vật chất giới tra xét! Vật chất giới chỉ coi nó là một vật phẩm mà thôi, chỉ cần đánh vỡ tầng tầng vách ngăn vật chất giới có thể, sẽ không lọt vào toàn bộ quy tắc vật chất giới bài xích. Đương nhiên mạnh mẽ phá tan tầng tầng vách ngăn, đây cũng không phải việc dễ dàng.
“Ta tên Qua Bạch.” Thanh niên áo bào dày nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, “Ở trong nội môn đệ tử môn hạ sư tôn, ta đứng hàng thứ hai.”
“Ta tên Hạ Phi Vân, trong nội môn đệ tử đứng thứ bảy.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi nói.
Bên cạnh, Hề Vi nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng: “Đông Bá tiểu tử, ngươi đứng thứ ba mươi bảy.”
Đông Bá Tuyết Ưng lập tức nói: “Ra mắt Qua Bạch sư huynh, Phi Vân sư huynh.”
“Tiểu sư đệ.” Thanh niên áo bào dày Qua Bạch cảm thán nói, “Sư tôn tuy thu rất nhiều đệ tử, nhưng thần giới chung quy rất nguy hiểm, ở trong năm tháng dài lâu, không ít đều đã chết đi. Có một sốt thì vì sống quá lâu, nhưng tu tâm không đủ, sinh ra hoài nghi đối với chính mình, bản tôn thần tâm cuối cùng tán loạn, thân tử phách diệt. Nội môn đệ tử thật sự còn sống, tính cả ngươi cũng chỉ mười hai vị.”
Đông Bá Tuyết Ưng sớm biết trong thần giới rất tàn khốc, ngay cả sư tôn Hồng Trần thánh chủ đại năng như vậy cũng chết, càng đừng nói Giới Thần.
Nếu không đủ tàn khốc, vì một bí thuật cấp Giới Thần, các Giới Thần đó cần gì phải tiêu phí tâm tư lớn như vậy?
“Qua Bạch sư huynh, ngươi nói sống quá lâu, sinh ra hoài nghi đối với chính mình, bản tôn thần tâm tán loạn?” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc, sống lâu? Cũng sẽ chết?
“Ngươi sống qua một ức năm chưa?” Thanh niên áo bào dày Qua Bạch nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, “Mười ức năm, trăm ức năm thì sao?”
Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.
“Không đủ cảnh giới nội tâm, cho dù ngươi có tuổi thọ dài đằng đẵng, ngươi cũng sẽ chịu không nổi, theo sống càng ngày càng lâu, có trở nên càng ngày càng trầm mặc, có thì càng ngày càng điên cuồng, đều không giữ được bản tâm. Sinh ra hoài nghi chính mình bản tôn thần tâm sụp đổ là thường có, cảm thấy quá mệt mỏi tự mình hủy diệt cũng rất bình thường.” Thanh niên áo bào dày nói, “Cũng có một số Giới Thần, thậm chí tạm thời phong ấn ký ức của mình, từ bỏ tất cả thực lực, đi đầu thai, bắt đầu một đoạn cuộc sống mới... Như vậy cho dù tương lai thức tỉnh, cuộc đời mới cũng sẽ khiến tâm linh vốn già nua của hắn được tẩm bổ, có thể sống thêm một đoạn thời gian. Nhưng đầu thai phong ấn ký ức, không có bất cứ thực lực gì, là rất có thể thời điểm nhỏ yếu liền hồn phi phách tán, đó cũng là chết thật.”
Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm cảm khái, sống lâu, thì ra cũng có nhiều chuyện như vậy. Tự mình sụp đổ? Điên cuồng? Đầu thai liều mạng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.