Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 393: Ông chủ tửu lâu




Thời gian như nước chảy, róc rách chảy qua.
Trăm năm thời gian có thể thay đổi rất rất nhiều, đối với rất nhiều phàm nhân thế giới Hạ tộc mà nói, ‘Đông Bá Tuyết Ưng’ cái tên này đã thành truyền thuyết, thậm chí cũng đã có một số truyện ký về ‘Đông Bá Tuyết Ưng’! Cho dù là đối với sinh mệnh Siêu Phàm Hạ tộc mà nói... Trăm năm thời gian cũng chưa từng thấy Đông Bá Tuyết Ưng, ký ức cũng bắt đầu xa xôi.
Đông Bá Tuyết Ưng mang theo thê tử hành tẩu các nơi của thế giới Hạ tộc, chỉ có số rất ít bạn tốt mới biết được hành tung hắn, Siêu Phàm tầm thường căn bản không biết hắn ở đâu.
Thế giới Hạ tộc, ở phía đông nam đại lục, trong một cổ thành đẹp đẽ - ‘Bạch Giang thành’.
Bạch Giang thành có một tửu lâu đã mở mười mấy năm, tên là Đông Ngư tửu lâu, chủ nhân tửu lâu là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, nam nhân tựa như có bệnh trong người, sắc mặt tái nhợt, nhưng đối đãi khách nhân lại rất không tệ. Mà thê tử hắn thì rất xinh đẹp, chỉ là rất ít xuất hiện ở trong tửu lâu.
“Mùa xuân ở Bạch Giang thành thật đẹp, thật sự cảnh trí không giống với Nghi Thủy thành.” Ở một vị trí gần góc lầu hai tửu lâu, một nam tử áo trắng cầm bút vẽ, đang ngồi ở nơi đó thông qua cửa sổ say mê ngắm cảnh sắc bên ngoài, bên ngoài có đường phố, cạnh đường là một con sông, hai bờ sông đều có liễu rủ, liễu rủ ngàn vạn cành liễu bay múa, còn có từng gốc hoa mai đang nở rộ, còn có một số hoa khác không biết tên đang nở.
Ánh mặt trời phương nam càng thêm sáng lạn hơn nhiều, chiếu rọi ở trên những cây xanh hoa đỏ kia, tỏa ra sắc thái cũng nhiều vẻ như vậy.
Đông Bá Tuyết Ưng đã sinh hoạt ở Bạch Giang thành này mười lăm năm, nhưng vẫn phi thường thích thành trì này.
Mấy năm nay...
Hắn và Dư Tĩnh Thu đã sớm đi mỗi một thành trì của toàn bộ thế giới Hạ tộc, mặc kệ là quận thành hay thành nhỏ, ở một số nơi rất thích cũng từng ở lại thời gian dài. Bọn họ từng sống ở trên sa mạc ốc đảo, từng sống ở trên đại thảo nguyên, ở dãy núi trùng điệp đỉnh cũng từng ở lại thời gian dài, ở trên hải đảo cũng từng sống, còn có vô số mỹ thực càng là điều hai bọn họ yêu nhất!
Ví dụ như ở Bạch Giang thành mở tửu lâu này, hai người bọn họ liền đào hai vị đầu bếp rất yêu thích đến, cho điều kiện cực cao cực cao, hai vị đầu bếp mỗi ngày làm đồ ăn rất ít. Trừ cung ứng vợ chồng Đông Bá Tuyết Ưng, chỉ có đối ngoại chút ít. Phần lớn đều là đồ đệ của bọn họ làm món ăn. Dù vậy, Đông Ngư tửu lâu mười mấy năm qua cũng có tiếng tăm không nhỏ ở Bạch Giang thành.
“Ừm. Bạch Giang thành đẹp nhất chính là mùa xuân, bỏ lỡ sẽ không còn.” Đông Bá Tuyết Ưng ngồi ở nơi đó lẩm bẩm, một tay đè trang giấy, một bàn tay khác cầm bút vẽ, vẽ tranh ở trên trang giấy. Bút vẽ như đao, từng bút tinh vi khéo léo, đem khe rãnh vỏ cây một gốc cây liễu rủ ven đường cũng vẽ rành mạch.
“Ông chủ, vẽ thật không tồi, bức họa này mười kim tệ bán cho ta đi.” Bên cạnh một lão giả tóc bạc đi tới, lão giả xem tranh, trong mắt rất si mê.
“Một trăm kim tệ, thấp hơn một đồng không bán.” Đông Bá Tuyết Ưng thuận miệng lẩm bẩm, “Ta nói lão Cừu, ngươi cũng đừng đến ép buộc ta mãi. Quy củ bán tranh của ta chẳng lẽ ngươi không biết? Tranh loại nhỏ này giống nhau một trăm kim tệ, thấp hơn một đồng không bán.”
“Ngươi không phải còn chưa vẽ xong sao.” Lão giả tóc bạc nói thầm, “Chúng ta cũng hơn mười năm giao tình rồi, hơn nữa tranh này của ngươi cũng quá đắt, một trăm kim tệ cũng có thể mua một cây phá tinh nỏ, cũng có thể thuê một đám kỵ sĩ. Ngươi xem xem, ngươi nhiều năm như vậy mới bán ra được mấy bức? Mười mấy năm, ta nhớ rõ bán ra có thể đếm được trên đầu ngón tay nhỉ, nhưng ngươi vẽ cũng được ngàn bức rồi! Hơn nữa cho dù một số đại danh họa danh truyền thiên hạ, bình thường cũng chỉ một trăm kim tệ đến một ngàn kim tệ.”
“Ta là không có tiếng tăm, nhưng lão Cừu... Một câu, thích mua không!” Đông Bá Tuyết Ưng nhếch miệng cười liếc lão đầu này một cái.
Hắn nhìn ra được.
Lão đầu này là thật sự thích tranh của hắn, Đông Bá Tuyết Ưng tự hỏi. Luận kỹ xảo vẽ tranh, ý cảnh mình tuyệt đối không thua gì những ‘đại gia’ trong phàm nhân! Đương nhiên mình vẽ không trải qua một số đóng gói thổi phồng, không có một chút tiếng tăm.
Nhưng mình cũng chỉ là làm cho vui mà thôi.
Hơn nữa mỗi một bức tranh, đều ẩn chứa một ít cảm ngộ của Đông Bá Tuyết Ưng đối với thương pháp, lấy được bức tranh này nếu đối với thương pháp đạt tới cảnh giới đại sư, có lẽ có thể cảm nhận được đôi chút. Mấy năm nay mình bán tranh, tổng cộng bán ra năm bức, trong đó ba bức phân biệt là Trần cung chủ, Hạ sơn chủ và Viên Thanh mua đi, hai bức khác, phân biệt là một vị cao thủ thương pháp cùng với một vị công tử nhà giàu mua đi, vị công tử nhà giàu kia còn là hảo hữu của mình.
Mình làm ông chủ tửu lâu, cũng quen biết rất nhiều bằng hữu, ‘Lão Cừu’ này chính là một trong số đó! Chỉ là quá nhỏ nhen! Đương nhiên cũng có thể là tranh của mình chào giá quá cao.
“Hừ!” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng hừ nhẹ một tiếng, trán toát ra mồ hôi, ngón tay cũng run lên, nhất thời trên một bức tranh có thêm một nét, bức tranh bị chà đạp.
“Ài.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy, cầm lên xé.
“Đừng a.” Lão giả tóc bạc vội nói, “Cái này cho ta còn hơn.”
Nhưng Đông Bá Tuyết Ưng xé hai ba cái nát vụn rồi: “Lão Cừu, chưa vẽ xong, không có khả năng lưu lại.”
Tựa như luyện thương theo đuổi cực hạn.
Vẽ tranh cùng thương pháp giống nhau, không vẽ tốt, thà rằng hủy diệt cũng tuyệt không lưu lại.
“Thực làm người ta đau lòng.” Lão giả tóc bạc ‘Lão Cừu’ lắc đầu.
Đông Bá Tuyết Ưng cười.
Chờ lúc mình và Tĩnh Thu dọn đi khỏi Bạch Giang thành, sẽ tặng một bức tranh cho lão Cừu làm quà đi, nhưng hiện tại, tất cả dựa theo quy củ. Không trả giá một trăm kim tệ, đừng mơ lấy đi một bức tranh.
Đông Bá Tuyết Ưng đứng dậy liền đi về phía chỗ cầu thang. Hắn khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: “Hiệu quả của Khổ Bách Hồi càng ngày càng yếu rồi!”
Đã dùng hơn trăm năm, ‘Quỷ Lục Oán vu độc’ trong cơ thể dần dần thích ứng, hiệu quả của Khổ Bách Hồi càng ngày càng kém! Hiện tại cho dù vừa mới dùng, hiệu quả áp chế cũng rất yếu, đau đớn cũng rất khủng bố, không cần bao lâu hiệu quả thuốc sẽ hoàn toàn không còn nữa, một canh giờ phải uống thuốc một lần. Có thể nói một ngày lúc nào cũng đều ở dưới đau đớn rất khủng bố tra tấn.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng từng lần một có xúc động uống thuốc giải, biết rõ hiệu quả rất yếu, nhưng chung quy tốt hơn chút. Nhưng hắn vẫn nhịn xuống!
“Ta rốt cuộc hiểu, vì sao trong ghi chép nhắc tới rất nhiều người trúng độc, đều sống không quá một trăm năm. Chống đỡ qua một lần dễ dàng, nhưng muốn ngày ngày đêm đêm chống đỡ... Thật sự rất khó.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Nhưng cũng coi như tôi luyện tâm linh ý chí của ta, chỉ sợ toàn bộ thế giới phàm nhân, ở tâm hồn ta cũng có thể xếp trong hàng ngũ đứng đầu nhỉ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.