Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1854: Tranh đoạt (1)




“Nếu là công khai tranh bảo, có thể đổi năm con thậm chí càng nhiều thi hài hồn nguyên sinh mệnh hơn? Ngươi chia ta hay không?” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh lùng nói.
“Ta cũng nói rồi, lấy ba bộ thi thể hồn nguyên sinh mệnh trao đổi với ngươi. Đã đổi, vậy lợi ích của công khai tranh bảo hồn nguyên sinh mệnh hỏa diễm nhất mạch, tự nhiên đều thuộc về ta.” Tà Phiền đương nhiên nói.
Bảo bối của mình, cho Tà Phiền?
Để Tà Phiền đi công khai bán?
“Tà Phiền, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc?” Đông Bá Tuyết Ưng buông chén rượu, sắc mặt trầm xuống.
“Ha ha ha...” Tà Phiền lại cười, nụ cười lại rất âm lạnh, “Làm kẻ ngốc có thể sống lâu đó!”
“Chỉ bằng ngươi?” Sắc mặt Đông Bá Tuyết Ưng trầm xuống.
“Đúng!” Tà Phiền nhìn chằm chằm Đông Bá Tuyết Ưng, sát khí khủng bố bắt đầu lộ ra ngoài, thậm chí thân thể làm thời không chung quanh bắt đầu vặn vẹo, “Chỉ bằng ta!”
“Sao, ở trong thành, ngươi còn muốn động thủ với ta?” Đông Bá Tuyết Ưng lạnh giọng.
“Ở trong thành ta đương nhiên không dám, nhưng, sẽ có cơ hội, ngươi nói đúng không? Cho nên ngoan ngoãn nghe ta, đối với ngươi ta đều tốt.” Tà Phiền cười lạnh, việc cường đoạt như vậy, cho dù thực giao dịch, cũng nhất định sẽ ồn ào toàn thành đều biết! Nhưng Tà Phiền căn bản không để trong lòng, hắn vốn là tính cách tà ác bá đạo, đây là điều các cường giả trong thành đều biết.
Đối với một số cường giả mà nói, ‘ma tâm’ là bản tâm của bọn họ! Bọn họ tuần hoàn bản tâm của mình, thậm chí cũng không thèm chút che dấu.
“Đã không có gan ở trong thành động thủ, vậy cút cho ta!” Đông Bá Tuyết Ưng quát.
Tà Phiền nghe xong sắc mặt hơi đổi: “To gan lắm.”
“Đừng nói nhảm.” Đông Bá Tuyết Ưng ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp vung tay lên, dao động vô hình trực tiếp đảo qua, bầu rượu chén rượu ban đầu ở trước mặt Tà Phiền cũng trực tiếp bay ra, rơi ở xa xa trực tiếp vỡ vụn ra, “Cút mau, để ngươi đến chỗ ta uống rượu, thật sự là chà đạp rượu ngon của ta, ô uế bầu rượu chén rượu của ta.”
“Được lắm được lắm.” Tà Phiền đứng dậy, cười âm lạnh, “Gan rất to.”
“Gan ngươi cũng rất lớn, ta tới thánh giới, ngươi vẫn là kẻ đầu tiên dám bắt nạt ta.” Đông Bá Tuyết Ưng cười lạnh.
“Hừ hừ hừ...”
Tà Phiền cười nhạo, quay đầu đi hướng ra ngoài.
Đông Bá Tuyết Ưng nhìn đối phương rời đi, trong mắt xẹt qua một tia sắc lạnh.
Ngu xuẩn!
Đối với ma đầu bực này, Đông Bá Tuyết Ưng chưa bao giờ nhân từ nương tay, có cơ hội chắc chắn trừ bỏ.
“Thật đúng là bị Ưng Xà Thần bọn họ nói trúng rồi, ở trong thành còn có kẻ dám uy hiếp ta.” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm nói.
...
Dám ở trong thành chính diện uy hiếp, trừ Tà Phiền này, còn có một nữ cường giả tên ‘Mặc Thư’, đều là hung danh lan xa! Nhưng hai vị này đều bị Đông Bá Tuyết Ưng giận mắng đuổi đi! Trái lại cũng không có cường giả khác đến uy hiếp nữa, Tà Phiền và Mặc Thư đều là thực lực cực khủng bố, đều xếp trong mấy chục vị trí đầu, cấp Thần Đế viên mãn tầm thường cũng không dám trêu chọc bọn họ, rất nhiều cường giả trong thành cũng đang nhìn, xem vị tên Phi Tuyết này, cùng Tà Phiền, Mặc Thư hai vị cường giả khủng bố kế tiếp sẽ có tranh đấu như thế nào.
Thời gian trôi qua.
Đảo mắt, kỳ hạn tranh bảo ước định vạn năm đã đến!
Một ngày này.
Thánh giới, trong thành Xích Vân, liên tiếp có người tu hành đi tới động phủ của Đông Bá Tuyết Ưng.
“Mời đi bên này.”
“Mời.”
Con rối thủ vệ chỗ cửa động phủ chỉ dẫn phương hướng, trên đường cũng có một số thị nữ con rối phụ trách dẫn đường, vì lần tranh bảo này, Đông Bá Tuyết Ưng cố ý dựa vào vũ trụ hư giới sáng tạo thêm mười mấy con rối.
“Vị Phi Tuyết huynh đệ này, con rối cũng không ít.”
“Có thể mang thi hài hồn nguyên sinh mệnh tới thánh giới, vừa tới đã giàu có, mua chút con rối tự nhiên không đáng nhắc tới.”
Tốp năm tốp ba những người tu hành vừa đi vừa nghị luận với nhau, ở trong thành Xích Vân tụ tập cường giả đến từ các thế giới, am hiểu luyện chế con rối đương nhiên là có! Chỉ luyện chế chút con rối thực lực Hư Không Thần... Trong thành sợ là non nửa cường giả đều có thể dễ dàng làm được, chỉ là ở trong thánh giới sưu tập tài liệu hơi phiền toái chút.
“Dừng lại!”
“Dừng lại!”
Cửa động phủ, hai con rối thủ vệ đột nhiên phẫn nộ quát, nhìn chằm chằm lão giả thấp bé sắp vào.
“Sao? Phi Tuyết hắn là công khai nói, để các cường giả Xích Vân thành tranh bảo, sao hiện tại không cho ta đi vào?” Lão giả thấp bé ‘Tà Phiền’ cười lạnh nói.
“Chủ nhân phân phó, cấm ngươi tiến vào!” Một con rối thủ vệ lạnh lùng quát.
“Tà Phiền!”
Một thanh âm lạnh như băng từ trong động phủ giống như tiếng sấm cuồn cuộn trào ra, quát, “Ngươi nếu dám bước vào trong phủ đệ của ta nửa bước, ta liền đem ngươi trực tiếp na di ném ra!”
Sắc mặt Tà Phiền khẽ biến.
Trong thành Xích Vân, động phủ của mỗi một người tu hành đó đều là cấm địa! Chưa có chủ nhân đồng ý, tuyệt đối không thể tự tiện xông vào! Trực tiếp ném ra còn là việc nhỏ, nếu còn dám phản kháng, thậm chí có thể trực tiếp giết! Bởi vì động phủ là nơi bế quan tu hành, quy củ Xích Vân thành, cũng là cam đoan mỗi người tu hành có thể yên tĩnh tu hành, không chịu bất luận kẻ nào quấy rầy.
“Tốt lắm.” Tà Phiền khuôn mặt âm lạnh, quay đầu bỏ đi.
Các người tu hành khác tiến vào động phủ thấy thế, không khỏi truyền âm nghị luận với nhau.
“Lúc trước uy hiếp, hiện tại thế mà còn dám tới cửa.”
“Tà Phiền này, thật đúng không cần thể diện chút nào.”
“Hắn chính là Tà Phiền! Luận vô sỉ, trong toàn bộ thành hắn cũng là số một số hai.” Những người tu hành này nói thầm.
...
Đông Bá Tuyết Ưng đang ở trong vườn, tiếp đãi các vị khách tới.
Khu vườn diện tích chừng trăm dặm, hơn một ngàn cái bàn dài, bồ đoàn phân tán ở các nơi của khu vườn, có cái ở bên hồ, có cái lưng chừng núi! Những người tu hành tới tham gia lần tranh bảo này cũng tùy ý chọn vị trí, khoanh chân ngồi xuống, uống một chút rượu ngon Đông Bá Tuyết Ưng chuẩn bị sẵn, yên lặng chờ tranh bảo bắt đầu! Những rượu ngon này đều tương đối tầm thường, chính là Đông Bá Tuyết Ưng trực tiếp từ trong vũ trụ hư giới sáng tạo ra, lượng lớn, bao đủ!
“Phi Tuyết huynh đệ, ngươi không nể mặt Tà Phiền như vậy, hắn sẽ ghi thù.” Một vị người tu hành nói chuyện với Đông Bá Tuyết Ưng.
“Ghi thù? Trước đó hắn bức bách ta giao dịch với hắn, đã kết thù rồi! Ta còn sợ hắn?” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu khinh thường nói, “Thật không ngờ, trước đó xé rách da mặt, hôm nay còn muốn muốn vào động phủ của ta, thật buồn cười.”
Nói thật.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng cảm thấy kẻ tên ‘Tà Phiền’ này có chút kỳ quái!
Bởi vì ở trong cường giả, tà ác hung lệ cũng coi như bình thường, nhưng dù thân là đại ma đầu, làm việc không từ thủ đoạn, tàn nhẫn vô tình thì thôi. ‘Tà Phiền’ này lại là hai mặt, làm việc thật sự quá mất mặt. Phải biết rằng một vị nữ cường giả ‘Mặc Thư’ khác cũng uy hiếp Đông Bá Tuyết Ưng, sau khi uy hiếp một lần, liền lười đến dây dưa nữa, càng sẽ không tham gia lần tranh bảo này!
Cường giả, có ngạo khí của cường giả.
Nhưng Tà Phiền... Thì thuộc loại không có ngạo khí kia, rất tà tính!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.