Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1777: Bái sư




Chính bởi vì quá cẩn thận.
Ở trong gia tộc Ngự Phong thị tiến hành ‘luận bàn tỷ thí’ không nguy hiểm sinh mệnh, hắn mới thua?
“Mặc kệ như thế nào, cho dù sớm động thủ, ta cũng không gây thương tổn hắn chút nào.” Bức Sơn chủ âm thầm khuyên mình.
Đông Bá Tuyết Ưng ở bên tiếp tục nói với Ngự Phong Lôi, Ngự Phong Thanh Âm: “Cho nên ta nói, cảm ơn đại công tử và tam tiểu thư! Đặc biệt tam tiểu thư, ở thời điểm ta bị thương nặng suy yếu nhất, có thể cứu ta.”
“Ha ha, đây đều là duyên phận.” Ngự Phong Lôi cười nói, “Như vậy, hôm nay ta ở Phù Sơn cung mở tiệc, Phi Tuyết Thần Quân, Bức Sơn chủ, Gian Ẩn Thần Quân, còn có các vị, đều cùng nhau đến! Vì Tuấn Sơn thành có thêm một vị cao thủ như Phi Tuyết Thần Quân ăn mừng một hồi.”
...
Ở trên không Tuấn Sơn thành, có ba ngọn núi lơ lửng, vốn là đầu mối pháp trận vận chuyển.
Ngự Phong thị ở bên trên kiến tạo cung điện, thành nơi hưởng lạc xa xỉ nhất toàn bộ Tuấn Sơn thành, nay Phù Sơn cung này cũng là đám đông cao thủ tề tụ. Đám đông cao thủ cấp Thần Quân tới đây, chính là vì kết giao ‘Phi Tuyết Thần Quân’ có thể lực áp Bức Sơn chủ một bậc.
“Phi Tuyết Thần Quân, tại hạ Xuyên Khánh, là tiểu binh tốt Huyền Hỏa quân đóng ở Tuấn Sơn thành.” Một vị lão giả tóc bạc cười nói.
“Thì ra là Huyền Hỏa quân Xuyên Khánh Thần Quân.” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc, vội đáp.
Sau khi điều tra ký ức, hiểu biết của Đông Bá Tuyết Ưng đối với các phương thế lực của Tuấn Sơn thành, cũng quen thuộc tựa như cường giả bản thổ, ‘Huyền Hỏa quân’ này đại biểu ‘Kim Thánh tộc’ một trong ba đại hoàng tộc địa vị ở toàn bộ thần giới cũng siêu nhiên nhất, ba đại hoàng tộc tuy đều cao cao tại thượng, không xen vào đám đông thế lực trong toàn bộ thiên hạ tranh đấu.
Nhưng bọn họ vẫn thông qua rất nhiều phương pháp, ảnh hưởng thiên hạ.
Ví dụ như ‘Thiên Tâm tộc’, hầu như bất cứ một tòa thành lớn nào, cũng có một tòa ‘Thiên Tâm lâu’, như ‘Hình lâu chủ’ trong Tuấn Sơn thành thanh danh hiển hách là một trong mười đại cao thủ là lâu chủ Thiên Tâm lâu trong Tuấn Sơn thành.
Ví dụ như ‘Kim Thánh tộc’, cũng hầu như mỗi một tòa thành lớn, đều có một phân đội nhỏ của Huyền Hỏa quân, bình thường chỉ năm người. Chút thực lực ấy tự nhiên không thể ảnh hưởng thế lực lớn chém giết phân tranh, nhưng cũng khiến Kim Thánh tộc đối với các phương trong toàn bộ thiên hạ đều hiểu biết vô cùng cẩn thận.
“Phi Tuyết Thần Quân, ngươi và Bức Sơn chủ giao chiến tỷ thí cũng quá nhanh, ta chưa kịp đến xem cuộc chiến, các ngươi đã kết thúc.” Hình lâu chủ cũng đến tán gẫu với Đông Bá Tuyết Ưng vài câu.
Từng vị đến nói chuyện.
Dám chủ động đến, ít nhất cũng là một vị Thần Quân.
Hiển nhiên mọi người đều rõ, một đại cao thủ như vậy nhất định ảnh hưởng các thế lực tranh đấu nội bộ Tuấn Sơn thành. Ở thần giới, ‘thuấn di’ cũng đã sớm thành một loại truyền thuyết! Hai tòa thành lớn tiến hành chinh chiến với nhau, đều phải ngồi thuyền lớn tiến hành phi hành cự ly xa, đến một tòa thành lớn khác sau đó tấn công! Chỉ riêng phi hành cũng cần rất lâu, hơn nữa còn là xuyên qua đại hoang.
Cho nên đại thành khác nhau, khai chiến với nhau, là rất hiếm thấy.
Một tòa đại thành, giống như một quốc gia! Như Hình lâu chủ, Xuyên Khánh Thần Quân bọn họ sau lưng tuy đều là hoàng tộc, nhưng bọn họ đã sớm cắm rễ ở Tuấn Sơn thành.
“Phi Tuyết Thần Quân.” Ngự Phong Thanh Âm chủ động tới, đi đến bên cạnh Đông Bá Tuyết Ưng mới ngồi xuống, bên cạnh cũng có người hầu lập tức hỗ trợ rót rượu ngon.
“Tam tiểu thư.” Đông Bá Tuyết Ưng lộ ra nụ cười, toàn bộ Tuấn Sơn thành hắn có hảo cảm nhất chính là vị tam tiểu thư này.
“Phi Tuyết Thần Quân hôm nay quả nhiên là vẻ vang, các Thần Quân đối đãi ngươi cũng nhiệt tình như thế, dù là đại ca của ta cũng tặng phủ đệ, tặng người hầu cho ngươi.” Ngự Phong Thanh Âm nói xong, ngữ khí lại có chút tiêu điều.
Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.
Ngữ khí này không thích hợp, hắn chỉ có thể mỉm cười ứng phó: “Nếu không có tam tiểu thư cứu ta tới đây, ta ở đại hoang, có lẽ còn đang chạy trối chết.”
“Lấy thực lực của Phi Tuyết Thần Quân ngươi, nghĩ hẳn sống qua giai đoạn nguy hiểm, sợ có thể thoải mái đến đại thành chỗ gần nhất.” Ngự Phong Thanh Âm hừ nhẹ một tiếng, “Ngươi cũng biết, lần trước ta ngồi thuyền lớn rời khỏi Tuấn Sơn thành, là muốn đi bái Phất Hiểu tông chủ làm thầy.”
“Không biết.” Đông Bá Tuyết Ưng nói thầm, ta làm sao biết ngươi đi bái sư phụ?
Ngự Phong Thanh Âm ánh mắt mơ hồ, thấp giọng nói: “Đáng tiếc Phất Hiểu tông chủ không chịu thu ta làm đồ đệ, cũng đúng, ta cũng chưa đột phá đến Thần Quân, còn có một đống phiền toái, Phất Hiểu tông chủ há có thể thu ta làm đồ đệ?”
Đông Bá Tuyết Ưng ở một bên nghe, không xen mồm.
“Không cần quá lâu nữa, có lẽ ta phải đi Đông Mộc thành, hoặc là...” Thanh âm Ngự Phong Thanh Âm hạ thấp, mặc kệ kết quả nào, mặc kệ là rơi xuống làm đồ chơi của Đông Mộc thành cửu công tử kia, hay là Đông Mộc thành cũng không nguyện hỗ trợ, Ngự Phong thị gặp phải tai ương ngập đầu. Ngự Phong Thanh Âm nàng sợ cũng không bái được sư phụ nữa.
“Phi Tuyết Thần Quân.” Ngự Phong Thanh Âm nói.
“Ừm?” Đông Bá Tuyết Ưng sửng sốt.
“Ngươi có thể làm sư phụ ta không?” Ngự Phong Thanh Âm đột nhiên mở miệng.
“Làm sư phụ ngươi?” Đông Bá Tuyết Ưng kinh ngạc, “Tam tiểu thư ngươi tu hành huyết mạch, là loại hư không sao?”
“Không phải.” Ngự Phong Thanh Âm nói.
“Vậy điều ta có thể chỉ điểm sẽ ít đi.” Đông Bá Tuyết Ưng bất đắc dĩ.
“Ta chỉ là hỏi ngươi, ngươi có thể làm sư phụ của ta không?” Ngự Phong Thanh Âm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.
“Ta vốn là sư phụ tu hành của Ngự Phong thị, tam tiểu thư nếu cần ta chỉ điểm, ta đương nhiên có thể chỉ điểm.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Ta cần sư phụ thật sự.” Ngự Phong Thanh Âm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng.
Đông Bá Tuyết Ưng cảm giác được tiểu thư đại gia tộc trước mắt này tựa như lâm vào trong chấp niệm nào đó, thu đồ đệ không? Đông Bá Tuyết Ưng thoáng do dự, vẫn cười gật đầu: “Được, ta có thể thu tam tiểu thư làm đồ đệ.”
Mình nợ tam tiểu thư này một phần nhân tình, thu đồ đệ thì thu đồ đệ đi.
Vốn mình chính là một vị khách qua đường của thế giới này, không nghĩ tới thu đồ đệ, nhưng dù sao nợ tam tiểu thư này một nhân tình, mặc dù không thu đồ đệ, tương lai cũng muốn tìm cơ hội trả một nhân tình này.
“Thanh Âm, bái kiến sư phụ.” Ngự Phong Thanh Âm lập tức đứng dậy, chính thức khom mình hành lễ.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhận một lạy này.
Mà ở xa xa Ngự Phong Lôi, Ngự Phong Cẩn hai huynh đệ yên lặng nhìn cảnh này, bọn họ đều hiểu nay toàn bộ ‘Ngự Phong thị’ cơ hội duy nhất sống sót là ở Đông Mộc thành! Tuy cửu công tử Đông Mộc thành tiếng tăm cỡ đó, muội muội đi, cuộc sống sợ cũng tương đối bi thảm. Nhưng không có cách nào cả, vì mạng sống của vô số tộc nhân toàn bộ Ngự Phong thị.
Bái sư?
Phi Tuyết Thần Quân này ở Tuấn Sơn thành cũng là đại cao thủ xếp mấy hạng đầu, tam tiểu thư nhà Ngự Phong thị bái cao thủ như vậy làm sư phụ, cũng không tính là mất mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.