Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1764: Hồn nguyên tổ thần (2)




Nói xong lão giả lạnh lùng dữ tợn mang theo năm vị tướng sĩ nhanh chóng hướng chiếc thuyền lớn kia trên bầu trời bay đi.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng lập tức đuổi theo, cùng nhau bay đi.
Bay lên thuyền lớn.
“Ta là Ngự Phong Thanh Âm.” Một vị nữ tử áo bào lam nhạt mắt tỏa sáng, tò mò nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, mỉm cười nói, “Nghe Vân quản gia nói, ngươi là phi thăng giả?”
Đông Bá Tuyết Ưng cười cười.
Phi thăng giả?
Đó là cái quái gì?
Vừa rồi vị Vân quản gia kia cũng từng nhắc tới phi thăng giả, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng lại không hiểu ra sao, giờ phút này vị nữ tử này rõ ràng địa vị tương đối tôn quý hỏi, Đông Bá Tuyết Ưng chỉ có thể cười ứng phó.
“Đây là tam tiểu thư nhà ta.” Vân quản gia mắt lạnh lùng nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, nói, “Muốn cứu ngươi, mang ngươi cùng nhau rời khỏi nơi này, cũng là tam tiểu thư phân phó.”
“Phi Tuyết tạ ân cứu mạng của tam tiểu thư.” Đông Bá Tuyết Ưng lập tức nói.
“Việc nhỏ, không đáng nhắc tới.” Vị tam tiểu thư ‘Ngự Phong Thanh Âm’ này lại là liên tục truy hỏi, “Quê hương phi thăng giả các ngươi nghe nói hoàn toàn không giống với thần giới chúng ta, có thể nói chút không? Ta vẫn rất tò mò, đáng tiếc thần giới chúng ta không có cách nào hạ giới.”
“Khụ khụ khụ.” Đông Bá Tuyết Ưng bỗng nhiên ho khan vài tiếng, sắc mặt đỏ lên, khóe miệng mơ hồ có tơ máu.
Chỉ có thể giả bộ bị thương!
Không dám trả lời! Dù sao mình đối với cái gì phi thăng giả, đối với cái gì thần giới hoàn toàn không hiểu ra sao, nếu tùy ý trả lời, một khi lộ ra, ai biết hậu quả thế nào? Chi đội ngũ này thoạt nhìn lai lịch còn không nhỏ, nói không chừng còn có phương pháp liên hệ với gia tộc, mình một khi bại lộ, gia tộc đối phương sợ cũng lập tức biết được, làm ầm ĩ lên, đối với mình sẽ rất bất lợi.
Vẫn là thu mình chút, mau chóng dung nhập thế giới này.
“Ngươi bị thương? Có cần chúng ta hỗ trợ hay không?” Ngự Phong Thanh Âm thì vội nhìn về phía Vân quản gia ở bên, “Vân quản gia, ngươi xem xem, có cách nào giúp hắn trị liệu thương thế hay không?”
“Hắn bị thương rất đặc thù, ta cũng nhìn không thấu, chỉ biết thân thể hắn tuy cố gắng áp chế, nhưng vẫn không thể hoàn toàn khỏi.” Vân quản gia lắc đầu.
“Không có việc gì, ta lúc trước một mực không thể toàn thân tâm chữa thương, chỉ cần ở địa phương an toàn, hảo hảo tĩnh tu một phen, hao phí thêm chút thời gian thì có thể khôi phục.” Đông Bá Tuyết Ưng vội nói.
Người tu hành cường đại, bình thường sinh mệnh lực đều vô cùng cường đại, sức khôi phục đều rất mạnh. Đông Bá Tuyết Ưng nói mình có thể xử lý được, mọi người cũng đều tin.
“Ừm, vậy ngươi cẩn thận chút.” Tam tiểu thư ‘Ngự Phong Thanh Âm’ nhắc nhở, “Vân quản gia, mau an bài cho hắn đi nghỉ ngơi, để hắn chữa thương cho tốt.”
“Được, tam tiểu thư.” Vân quản gia đáp.
...
Kẹt.
Trong một khoang riêng không bắt mắt của thuyền lớn, Vân quản gia đẩy cửa mà vào, lạnh nhạt nói: “Ngươi ở một gian này đi, còn có, tam tiểu thư tính tình thiện lương, không giống phi thăng giả các ngươi từ nhỏ yếu từng bước một bò lên ai cũng giảo hoạt có tâm kế. Ngươi đừng ở chỗ tam tiểu thư đùa giỡn tâm kế thủ đoạn gì, tam tiểu thư có lẽ sẽ bị ngươi lừa gạt, nhưng ngươi không lừa được ta. Dám lừa đến trên đầu Tuấn Sơn Ngự Phong thị, ngươi sẽ chết rất thê thảm, hiểu chưa?”
“Vân quản gia yên tâm, tam tiểu thư đối với ta có ân cứu mạng, ta báo ân còn không kịp, sao lại lấy oán trả ơn?” Đông Bá Tuyết Ưng nói.
“Hừ, lấy oán trả ơn nhiều rồi, lời ta nói, ngươi cũng nhớ kỹ đáy lòng.” Vân quản gia nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, trong mắt có sự lạnh lẽo, lập tức quay đầu bỏ đi.
Cửa khép lại.
Đông Bá Tuyết Ưng một mình khoanh chân ngồi xuống, mới coi như thở phào.
Vừa mới tiến vào thế giới này, là thời điểm yếu ớt nhất ngây thơ nhất, sợ nhất không cẩn thận lộ tẩy, đưa tới một đám đông kẻ địch, thậm chí càng ầm ĩ càng lớn!
“Những người có thể đi vào cấm địa ‘Xà Nha Lang Đạo’, lựa chọn liều một phen cuối cùng, được Nguyên đưa đến nơi này! Địa phương bực này há có thể tầm thường?” Đông Bá Tuyết Ưng lắc đầu, “Ít nhất có tồn tại có thể uy hiếp đến ‘chí tôn’ hoàng cấp viên mãn nhỉ?”
Ở địa phương cỡ này, vừa mới bắt đầu vẫn thu mình chút thì hơn.
...
Đông Bá Tuyết Ưng ở trên thuyền, cũng không lục soát ký ức người ta, phòng ngừa bị phát hiện.
Hắn chỉ là lợi dụng ‘Hư giới ảo cảnh’ một số thủ đoạn đơn giản làm người ta sinh ra hảo cảm đối với hắn, cố ý dẫn một số người nói ra rất nhiều chuyện, để Đông Bá Tuyết Ưng dần dần biết chút tình huống, về ‘Phi thăng giả’ hắn cũng hiểu biết chút.
“Thì ra là thế.” Đông Bá Tuyết Ưng hiểu rõ, “Thế giới này, là thần giới? Còn có rất nhiều không gian cấp thấp khác, bị bọn họ gọi là hạ giới, hạ giới có rất nhiều không gian, trong đó người mạnh nhất mới có hi vọng phi thăng, phi thăng đến thần giới?”
“Phi Tuyết huynh.”
Ở bên cạnh nói chuyện phiếm với Đông Bá Tuyết Ưng là một thủ vệ đứng ở cạnh mép thuyền, thủ vệ cũng rảnh tới nhàm chán, cười nói, “Ta lúc trước cũng chỉ nghe nói về phi thăng giả, ngươi vẫn là phi thăng giả đầu tiên ta nhìn thấy đó! Ở trong truyền thuyết, phi thăng giả tới thần giới mặc dù có không ít, nhưng phân tán ở thần giới mênh mông, tự nhiên sẽ trở nên thưa thớt. Hơn nữa cho dù ở trước mắt chúng ta cũng không nhận ra! Lần này vẫn là Vân quản gia có mặt, ‘Bích Quang Thần Nhãn’ của Vân quản gia nhìn ra Phi Tuyết huynh ngươi không có huyết mạch hồn nguyên tổ thần, mới xác định ngươi là phi thăng giả.”
“Cũng may có Vân quản gia, ta mới có thể lên chiếc thuyền này.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói, trong lòng yên lặng ghi nhớ ‘Hồn nguyên tổ thần huyết mạch’.
Không có hồn nguyên tổ thần huyết mạch, thì là phi thăng giả?
Vậy, vô số con dân gốc của cái thần giới này, đều có huyết mạch hồn nguyên tổ thần?
Hồn nguyên tổ thần này... Là hồn nguyên sinh mệnh? Là chết, hay là sống?
Nếu là hồn nguyên sinh mệnh cường đại sống, vậy thế giới này đã có chút đáng sợ rồi!
“Ngươi cảm ơn tam tiểu thư, cũng may mắn là tam tiểu thư, tam tiểu thư làm người tốt, mới cứu ngươi vừa rồi.” Thủ vệ kia nói, “Nếu không phải tam tiểu thư mở miệng, Vân quản gia nào sẽ hao phí lực lượng cố ý thi triển thần nhãn đi quan sát ngươi?”
Thần giới rộng lớn.
Thuyền lớn phi hành ở giữa mây mù, dựa theo Đông Bá Tuyết Ưng hỏi biết được, muốn đến Tuấn Sơn thành còn cần hơn hai tháng.
Thời gian ở trên thuyền, Đông Bá Tuyết Ưng một mặt tĩnh tu thôi diễn quy tắc Hư không đạo của thế giới này, đang dần dần thay đổi pháp môn hồn nguyên luyện thể của mình, làm tình huống thân thể phân giải cũng được giảm bớt. Một mặt khác, chính là muốn ứng phó vị tam tiểu thư ‘Ngự Phong Thanh Âm’ này.
“Kẻ tên là Hạng Bàng Vân kia, cuối cùng thế nào, chưa giết mất đệ đệ của ngươi chứ?” Trong một nhã gian của thuyền lớn, Ngự Phong Thanh Âm và Đông Bá Tuyết Ưng ngồi đối mặt nhau, nàng liên tục khẩn trương hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.