Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1408: Gặp nhau (2)




“Vâng vâng vâng, đến đến đến, nếm thử thần linh tửu hôm nay, đây chính là rượu ngon quốc chủ của chúng ta rời Giới Tâm đại lục, ở trong hỗn độn tinh thần chung quanh phát hiện ‘Thiên Thần Thần Thụ’ mới sản xuất ra, ta vất vả mới kiếm được một chút.” Thuần Ngự Phong vung tay lên, trước mặt xuất hiện một nửa bầu rượu trong suốt, xuyên thấu qua bầu rượu có thể nhìn thấy bên trong có rượu tỏa ra lục quang nhộn nhạo, bầu rượu này trực tiếp bay đến trên bàn dài trước mặt nam tử mập mạp cao lớn kia.
“Ồ, Thiên Thần Linh Tửu?” Đại hán mập mạp giờ mới lộ ra nét cười.
“Rượu ngon rượu ngon.” Đại hán mập mạp này tựa như có chút hài lòng, vừa uống rượu vừa nhìn bên ngoài, thùng xe này là phong bế, nhưng, bên ngoài không nhìn thấy trong thùng xe.
Trong thùng xe lại có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Hưởng thụ mỹ nhân hầu hạ, uống rượu ngon, đại hán mập mạp này lộ ra nụ cười, bỗng nhiên hắn khẽ biến sắc.
“Đó là —— “
Đại hán mập mạp thấy được trên đường xa xa trong bình dân tách tới hai bên có một đôi nam nữ, nữ tử kia chỉ là Chân Thần, nhưng đôi mắt đại hán mập mạp mơ hồ có thần văn màu đỏ lưu chuyển, không khỏi mừng thầm, “Linh hồn này phát ra linh quang nồng đậm như thế, thật đúng là một vị thuốc dẫn tốt, chậc chậc, lại để cho ta may mắn phát hiện.”
“Dừng lại.” Đại hán mập mạp mở miệng.
“Mau dừng lại.” Thuần Ngự Phong vội cao giọng nói, xe liễn nhanh chóng dừng lại, Thuần Ngự Phong lúc này mới cười lấy lòng nói: “Kiền huynh, chuyện gì thế?”
“Nữ tử kia.” Đại hán mập mạp chỉ vào trên đường xa xa, “Mặc quần áo màu tím, trên đầu có ngọc trâm.” Nói xong hắn nhịn không được ở một bên trực tiếp ngưng tụ ra hư ảnh một nữ tử.
“Nữ tử này ta muốn.” Đại hán mập mạp nói.
Thuần Ngự Phong nhìn xa xa, hắn ở Hỏa Liệt thành tin tức cũng cực linh thông, con em vương hầu nói ít không ít, nói nhiều cũng chỉ nhiều như vậy, hắn đều nhận biết, hắn liếc một cái có thể xác định nữ tử kia lai lịch rất bình thường, cho dù là vương hầu gia tộc... chỉ thực lực Chân Thần vậy thân phận cũng rất thấp hèn.
“Kiền huynh yên tâm, ta lập tức đem cô ta bắt tới.” Thuần Ngự Phong mỉm cười nói.
Đại hán mập mạp gật đầu.
Hắn một người từ ngoài đến, làm việc này không thích hợp. Nhưng Thuần Ngự Phong làm việc này lại là rất đơn giản.
...
Nhan Văn cha con hai người đã sớm thấy được một chiếc xe liễn hoa lệ giữa không trung xa xa, nhận ra là vị chủ nhân Yên Vân lâu nọ, tự nhiên đã sớm né tránh đến ven đường.
Nhưng, một chiếc xe liễn đó lại đáp xuống, thẳng đến lúc dừng ở bên cạnh cha con hai người bọn họ không xa.
Trên xe liễn, rèm thùng xe vén ra, lộ ra hai gã nam tử mập mạp bên trong được đám mỹ nữ hầu hạ, trong đó chủ nhân Yên Vân lâu Thuần Ngự Phong thì quan sát phía dưới, một đôi mắt nhỏ kia quan sát lại rất lạnh lùng, trực tiếp rơi ở trên người cha con Nhan Văn: “Đem nữ nhân kia dẫn tới.”
“Vâng.” Thị nữ ngoài thùng xe, thực lực cũng phi phàm.
Nhất thời có hai thị nữ Hợp Nhất cảnh trực tiếp bay xuống.
“Tha mạng, chủ nhân Yên Vân lâu, tha cho tiểu nữ đi.” Nam tử trung niên ‘Nhan Văn’ kia vội quỳ xuống khẩn cầu, “Ta là đan dược sư của Nhan thị dược đường (nhà thuốc), xin nể mặt chút.” Nữ tử bên cạnh Nhan Du cũng sợ hãi quỳ xuống.
“Hừ.” Thuần Ngự Phong hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn thoáng qua cha con hai người Nhan Văn, cũng lười nhiều lời.
Nhan Văn hoảng sợ vạn phần, trong lòng bối rối.
Chính hắn cũng rõ... Cho dù chủ nhân dược đường của bọn họ, mặc dù có chút thân phận, nhưng ở trước mặt chủ nhân Yên Vân lâu cũng không dám hé răng, càng đừng nói bản thân hắn một tên đan dược sư.
“Phụ thân.” Nhan Du cũng lo lắng hoảng sợ, rơi vào tay chủ nhân Yên Vân lâu vậy sẽ là kết quả gì? Vận khí tốt cũng là bị đám khách nhân Yên Vân lâu đùa bỡn, vận khí kém, sợ là sẽ bị chà đạp mất mạng.
“Xoát.”
Một bóng người bỗng dưng xuất hiện, chính là một lão giả áo xám, lão giả áo xám xuất hiện ở phía trước cha con Nhan Văn đang quỳ, vung tay lên, oành —— một cỗ hư không dao động đánh ở trên thân hai thị nữ Hợp Nhất cảnh lao xuống, hai thị nữ đó bị đánh nhất thời hướng phía sau bay ngược ra.
“Điền Dịch Chi?” Chủ nhân Yên Vân lâu Thuần Ngự Phong ánh mắt lạnh như băng quan sát xuống, thấy được lão giả áo xám kia, không khỏi nhướng mày, hắn nhận ra đó là khách khanh Điền Dịch Chi của Hỏa Liệt hầu.
Lúc này.
Xa xa một chiếc xe liễn cũng lướt qua không trung bay tới, một thiếu niên tuấn mỹ ngồi trên xe liễn, hai con Hắc Lưu Vân Tê nằm úp sấp trước người, phía sau là chín tên thân vệ lạnh lùng sát khí lạnh lẽo.
“Thuần Ngự lâu chủ, sao, ngay cả thị nữ của ta ngươi cũng muốn cướp?” Thiếu niên tuấn mỹ ngồi ở nơi đó, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông lưng bóng mượt của Hắc Lưu Vân Tê hình thể khổng lồ, lạnh nhạt nói, thanh âm quanh quẩn ở giữa không trung. Vô số người tu hành trên đường chung quanh căn bản cũng không dám hé răng.
“Tuyết Ưng công tử?” Trên mặt Thuần Ngự lâu chủ hiện lên nụ cười, chỉ là khẽ nhíu mày nhìn nhìn đại hán mập mạp bên cạnh.
Đại hán mập mạp đó ánh mắt u lãnh, xa xa nhìn Đông Bá Tuyết Ưng trên xe liễn đối diện giữa không trung.
Đông Bá Tuyết Ưng cũng nhìn đại hán mập mạp đó.
Cha con hai người Nhan Văn quỳ gối nơi đó, trong lòng nín thở, vừa kích động vừa sợ hãi.
Bọn họ nhịn không được nhìn hai chiếc xe liễn long thú kéo giữa không trung, một chiếc xe liễn hoa lệ, bên trên là Thuần Ngự Phong lâu chủ cùng với đại hán mập mạp thần bí, trên một chiếc xe liễn khác là vị Ứng Sơn Tuyết Ưng tiểu công tử kia vuốt ve bộ lông Hắc Lưu Vân Tê.
“Phụ thân.” Nhan Du truyền âm cho phụ thân.
“Yên tâm yên tâm, Tuyết Ưng công tử địa vị phi phàm, hắn mở miệng, Thuần Ngự lâu chủ kia nhất định sẽ nể mặt hắn.” Nhan Văn truyền âm an ủi con gái, trong lòng lại thấp thỏm lo âu.
Đám đông người tu hành trên cả con đường đã sớm né tránh đến xa xa hai bên, tuy không dám lớn tiếng xôn xao hé răng, nhưng cũng quan sát tình huống xảy ra.
Hai bên va chạm bên trên...
Tuyệt đối là đại nhân vật của toàn bộ Hỏa Liệt thành, một bên nắm giữ nơi tiêu tiền lớn nhất, môn khách dưới trướng đông đảo, lực ảnh hưởng cực lớn. Một bên khác lại là Tuyết Ưng tiểu công tử toàn bộ Ứng Sơn thị có thể nói ngàn vạn sủng ái ở một thân, Ứng Sơn lão mẫu cũng rất coi trọng.
“Tuyết Ưng công tử, có thể đem thị nữ này của ngươi bỏ thứ yêu thích không?” Thuần Ngự Phong cười, rất nhiệt tình, “Ta tự nhiên sẽ không để Tuyết Ưng công tử ngươi chịu thiệt.”
“Biết là người của ta, ngươi còn muốn đoạt?” Đông Bá Tuyết Ưng ngồi nơi đó, tùy ý nói.
Thuần Ngự Phong sắc mặt cứng đờ.
Một tiểu nữ tử mà thôi, thế mà không nể mặt hắn chút nào. Nếu Ứng Sơn Tuyết Ưng công tử này cố ý tìm bắt lỗi đòi lợi ích, Thuần Ngự Phong vẫn nguyện ý tặng chút lợi ích, cũng coi như kéo gần gũi quan hệ lẫn nhau. Nào ngờ, Tuyết Ưng tiểu công tử này tựa như thật sự ngu xuẩn ra mặt vì một nữ tử nhỏ yếu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.