Tuyệt Thế Vũ Thần

Chương 1: Thức tỉnh Vũ Hồn




Cửu Tiêu đại lục, võ đạo vi tôn, võ giả nhỏ yếu có hàng nghìn, sức lực nghìn cân đánh vỡ bia đá; mà võ giả hùng mạnh có thể chém đứt dòng sông, bổ ra núi lớn; cũng có võ đạo hoàng giả thông thiên triệt địa, ngao du thái hư.
Võ đạo, quyết định vận mệnh, quyết định sinh tử; kẻ yếu, bị người ức hiếp; kẻ mạnh, nhìn xuống thiên hạ.
Vũ Hồn, thiên phú bẩm sinh của người ở Cửu Tiêu đại lục, là hồn phách của võ giả, có thể nói thành tựu của võ giả có quan hệ mật thiết với Vũ Hồn của kẻ đó.
Vũ Hồn có vô số chủng loại, có Vũ Hồn tự nhiên như hỏa diễm, băng phách, lôi điện, phong...; có Vũ Hồn vũ khí như đao, thương, kiếm, kích; có Vũ Hồn thú như Bạch Hổ, Cuồng Tê, Bạo Vượn, Long Xà; đương nhiên còn có Vũ Hồn dị chủng hùng mạnh tỷ như Cuồng Hóa Vũ Hồn, Bất Tử Vũ Hồn. Vũ Hồn có thể tùy theo thực lực võ giả tăng lên không ngừng mà tiến hóa mạnh mẽ hơn.
...
Thành Dương Châu, phủ đệ Lâm gia.
Lâm Phong mở mắt, nhìn chằm chằm gian phòng thơm mát với màu sắc cổ xưa trước mắt này, gian phòng xa lạ mà quen thuộc, vẻ chua xót hiện lên trên khuôn mặt.
- Vậy là đại nạn không chết rồi!
Lâm Phong thầm nhủ một tiếng, nhất thời chua xót hòa thành hư không, khóe miệng giương lên chút tươi cười.
Đúng vậy, Lâm Phong là người xuyên không. Hắn vốn là một gã sinh viên năm bốn ở thành phố Giang Nam nước Trung Quốc thuộc Trái Đất, bởi vì tai nạn xe cộ mà hắn đã xuyên đến Cửu Tiêu đại lục này, nhập vào người một tên con cháu gia tộc có cùng tên với Lâm Phong hơi buồn bực, nhưng không phải vì xuyên qua. Ở trên Trái Đất, hắn là một kẻ mồ côi, được ông nội một tay nuôi lớn. Vì mệt nhọc quá độ nên khi thấy tờ giấy báo hắn trúng tuyển đại học, ông đã yên tâm nhắm mắt, để lại một khoản tiền mấy vạn tệ khá lớn gửi ngân hàng để Lâm Phong học đại học. Chính vì để lại khoản này cho Lâm Phong mà ông đã trễ nải bệnh tình của mình.
Lâm Phong vẫn luôn cố gắng, hắn vừa học vừa làm, hàng năm cầm lấy học bổng cao nhất. Hắn muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để thay đổi vận mệnh của mình và hoàn thành tâm nguyện của ông nội, nhưng Lâm Phong dần hiểu được, ở cái thời đại liều mạng kia, cố gắng chẳng có nghĩa là thành công.
Khi thực tập ở năm thứ bốn, đơn vị có tổ chức tiệc rượu ở khách sạn. Trên tiệc rượu, một tên sinh viên nhà giàu chuốc say cô bạn cùng thực tập với gã rồi người của đơn vị ngầm hiểu ý bỏ đi. Lâm Phong đương nhiên biết chuyện gì sẽ phải xảy ra, cho nên hắn đã ngăn cản.
Kết quả là bốn năm cố gắng của hắn hóa thành con số không, hắn bị khai trừ khỏi trường học với cái lý do là khiếm nhã với nữ sinh viên, mà chứng cứ lại vô cùng xác thực, bởi vì cô nữ sinh kia chính miệng chỉ chứng hắn.
Kết quả khác nữa là hắn bị kiện, cô ả sinh viên mà hắn giúp đã cùng với tên nhà giàu kia cùng nhau khởi kiện hắn, nhân chứng vật chứng đều đủ cả. Một Lâm Phong không tiền cũng không thế, trận này quan tòa cũng chẳng cần xét, cuộc đời của hắn đã định như thế, với một dấu ấn ngồi tù mười năm tám năm, sau đó hoàn toàn trật ra khỏi đường ray xã hội.
Khi thấy tên nhà giàu và cô ả kia vui vẻ ở cùng nhau, âu yếm nhau trong một chiếc Audi, Lâm Phong đã cướp lấy một chiếc xe, sau đó mỉm cười lao thẳng đến chiếc Audi kia. Lâm Phong chỉ nhớ mang máng hai khuôn mặt sợ hãi mà dơ bẩn, dơ bẩn trong cái thời đại hỗn loạn đen tối đó.
Ở kiếp trước, Lâm Phong đã không còn bất kỳ vướng bận gì, cho nên hắn không phải buồn bực vì xuyên không. Điều khiến hắn buồn bực là, hắn xuyên đến trên người một tên thiếu gia ăn hại, một tên thiếu gia có Vũ Hồn rác rưởi.
Vị thiếu gia Lâm gia có cùng tên với hắn này vốn là đệ tử ngoại môn của Vân Hải tông, lúc ở đó bị đường huynh của mình bắt nạt, đánh nhau bị thương, sau đó bị đá ra khỏi tông môn, nửa chết nửa sống. Cũng bởi vậy mà Lâm Phong mới có thể thừa cơ xuyên vào người hắn.
- Nếu đã sống lại một đời nữa, ta tuyệt sẽ không để bi kịch tái diễn trên người mình.
Nằm trên giường, Lâm Phong nắm chặt nắm tay lại, nói với luồng tàn hồn còn luyến tiếc mà chưa chịu tan đi kia:
- Cậu hãy yên tâm, về sau cậu chính là tôi, tôi chính là cậu. Tôi chắc chắn sẽ không để mình bị ức hiếp nữa đâu.
Dung hợp phần lớn linh hồn của “Lâm Phong” ban đầu, Lâm Phong đã hiểu rất rõ thế giới mà mình ở là một nơi như nào. Cường giả vi tôn, chỉ cần ngươi đủ hùng mạnh, bất kỳ quyền thế nào cũng phải cúi đầu trước mặt ngươi, kể cả hoàng quyền chí cao vô thượng.
Mà muốn trở thành cường giả võ đạo, ngoài cần thiên phú hơn người thì còn phải có cái tâm cường giả cùng ý chí vững chắc. Vị thiếu gia “Lâm Phong” trước kia có phần yếu đuối, nhưng giờ hắn lại khác, là người của hai thế giới, lại trải qua tôi luyện cực khổ và khảo nghiệm tử vong, tâm chí của hắn cứng cỏi hơn vị thiếu gia “Lâm Phong” kia không biết bao nhiêu lần.
Giống như cảm nhận được ý chí mãnh liệt của Lâm Phong, luồng tàn hồn kia dần yếu đi, cuối cùng, hai linh hồn hoàn toàn dung hợp lại thành một.
Rầm!
Khoảnh khắc hai linh hồn dung hợp, Lâm Phong chỉ cảm thấy hồn phách chấn động, trực tiếp khiến hắn bất tỉnh nhân sự.
Không biết bao lâu, Lâm Phong lại mở mắt ra lần nữa, hắn khẽ nhíu mày lại, cẩn thận cảm nhận sự rung động của một luồng linh hồn.
Ngồi dậy, Lâm Phong động ý niệm, nhất thời một luồng khí tức đặc thù lan tràn không gian nơi này. Lâm Phong cảm thấy lúc này mình đang được ảo ảnh của một đám sương mù bao lấy, ảo ảnh của một thứ màu đen.
- Ngươi nghe gì chưa, tên phế vật Lâm Phong kia còn chưa tỉnh, ta thấy tám phần là đã chết rồi.
- Hắc hắc, loại phế vật như hắn thì sớm chết đi cho rồi, sống chỉ làm mất mặt Lâm gia chúng ta.
Từ đằng xa, tiếng nói chuyện của hai người truyền vào tai Lâm Phong, hắn không có tức giận mà lại thấy quái dị. Âm thanh này hiển nhiên là truyền tới từ rất xa, nhưng lúc này hắn lại nghe được rõ ràng, không chỉ như vậy, ở trong phạm vi mấy trăm mét, bất kỳ gió thổi cỏ lay nào dường như không thể giấu được lỗ tai hắn.
Hơn nữa, Lâm Phong phát hiện ra thị lực của mình tốt hơn nhiều, ngay cả tư duy cũng sâu sắc hơn, rất nhiều điểm không rõ trong võ đạo nay hắn đều thấy sáng tỏ thông suốt
Lại dùng ý nghĩ, ảo ảnh của một con rắn nhỏ hiện ra phía sau Lâm Phong, nó cuộn tròn thân thể lại. Đây chính là Vũ Hồn rác rưởi bị người giễu cợt của hắn, không biết là loại rắn gì mà lại chẳng có năng lực tăng phúc cho hắn.
- Vũ Hồn song sinh!
Nhưng lúc này Lâm Phong không ảo não vì một Vũ Hồn rắn nhỏ, ngược lại hắn lại ngây dại ra, rồi lập tức nở nụ cười sáng lạn. Đúng vậy, ảo ảnh màu đen phía sau hắn là một loại Vũ Hồn, là Vũ Hồn mới thức tỉnh, tuy không biết đó là loại Vũ Hồn hồn gì nhưng có thêm Vũ Hồn rắn nhỏ nữa là hắn đã có hai loại Vũ Hồn.
Kẻ có được hai loại Vũ Hồn được gọi là Vũ Hồn song sinh, mà ở trên đại lục này, võ tu có Vũ Hồn song sinh đều là thiên tài. Mà kẻ bị người gọi là phế vật Lâm Phong lúc này lại có Vũ Hồn song sinh.
- Tạm gọi mày là Hắc Ám Vũ Hồn đi.
Lâm Phong mỉm cười, mình có thể có được Vũ Hồn song sinh chắc là vì dung hợp linh hồn. Linh hồn của hắn là dung hợp từ hai linh hồn lại, có được Vũ Hồn song sinh cũng không kỳ quái, mà năng lực của Vũ Hồn này như thế nào, theo tình hình hiện tại thì xem ra là phải tăng tố chất thân thể lên trước.
Nhắm mắt lại, Lâm Phong bắt đầu nhập định tu luyện. Thiên địa nguyên khí bắt đầu từ tứ chi bách hải tiến vào cơ thể Lâm Phong, rèn luyện thân thể, tẩm bổ Vũ Hồn cho hắn.
Hai canh giờ sau, Lâm Phong ngừng tu luyện, phun ra một hơi trọc khí màu trắng ngà. Hắn cảm thấy cả người nhẹ nhàng khoan khái, dễ chịu thoải mái khó mà nói nên lời, thậm chí chẳng còn cảm thấy cơ thể đau nhức nữa.
- Đây là võ giả tu luyện, thật thần kỳ.
Lâm Phong nhìn hai nắm tay mình, ra sức nắm chặt lại, tiếng rắc rắc truyền ra tràn đầy sức mạnh.
Tốc độ tu luyện dường như nhanh hơn so với trong trí nhớ rất nhiều, Lâm Phong đi ra khỏi phòng, trước mặt hắn là một cái sân khá lớn, trong sân có cọc gỗ, có thạch trụ, tất cả những thứ này là để cho Lâm Phong tu luyện.
Đi đến trước thạch trụ, Lâm Phong dùng võ kỹ Cửu Trọng Lãng, lập tức quyền phong gào thét cắt qua không khí, dường như có những đợt sóng lớn bóp méo cả không gian.
- Kia a...
Ngay lúc này, Lâm Phong quát một tiếng lớn, trầm hông, hóp bụng, ra quyền. Một quyền điên cuồng bá đạo như sao chổi đụng vào thạch trụ, một tiếng nổ ầm vang lên, thạch trụ trực tiếp tan thành đống đá vụn, rải đầy xuống đất.
Không chỉ như vậy, quyền phong đánh vỡ thạch trụ rồi nhưng vẫn hướng tới phía trước, truyền ra những tiếng động trong không khí. Vô số cuộn sóng không khí đụng vào một thạch trụ khác, lập tức lại truyền đến tiếng nổ vang, hai thạch trụ cách nhau hai mét đã lần lượt vỡ vụn.
- Đây là có sức mạnh trên sáu nghìn cân rồi.
Lâm Phong cực kỳ hài lòng với hiệu quả này, thực lực hôm nay của hắn đã khôi phục tới đỉnh phong, Khí Vũ cảnh tầng năm. Mà võ kỹ hắn tu luyện, Cửu Trọng Lãng còn mạnh hơn trước kia, đột phá tới tầng thứ sáu, bởi vậy hắn có thể dùng cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng năm phát ra sức sáu nghìn cân.
- Xem ra Hắc Ám Vũ Hồn không chỉ tăng cường thính giác thị giác, mà còn tăng lên tốc độ tu luyện và ngộ tính của ta.
Lâm Phong mỉm cười. Trước kia hắn bị gọi là phế vật, ngoài nguyên nhân là vì Vũ Hồn ra thì đó là ngộ tính kém tu luyện chậm. Người có thiên phú cao hơn hắn lúc năm tuổi đã đạt tới cảnh giới Khí Vũ cảnh tầng sáu hoặc là cao hơn, mà hắn mới Khí Vũ cảnh tầng năm. Không chỉ như vậy, năng lực lĩnh ngộ võ kỹ của hắn cũng kém cỏi, chỉ tu luyện một loại võ kỹ là Cửu Trọng Lãng mà dừng mãi ở tầng sáu không thể đột phá, bị người ta cười nhạo.
Nhưng hiện giờ, vấn đề tư chất mà hắn vốn lo lắng dường như đã không còn tồn tại kể từ khi Hắc Ám Vũ Hồn sinh ra nữa.
Vũ Hồn có thể tăng toàn diện các tố chất võ đạo, xem ra Hắc Ám Võ Hồn không phải là Vũ Hồn bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.