Tuyệt Thế Thiên Tài Trở Về Đô Thị

Chương 11:




“Cha con là một kẻ lừa đảo, con đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, về sau con theo cậu ăn sung mặc sướng đi.”
“Cậu mới là đồ lừa đảo! Con không muốn nói chuyện với cậu nữa!” Linh Linh cực kỳ tức giận xoay người chạy đi.
Trong lòng trẻ nhỏ đơn thuần như vậy đấy, đều nói cha mẹ bao che cho con cái nhưng trong rất nhiều lúc lại là con cái bao che cho cha mẹ.
Nhịn bộ dáng con gái đỏ hồng đôi mắt chạy tới một bên giận dõi, Chung Tĩnh Di thở dài rồi vui vẻ nói với Chung Gia Hỉ: “Em đừng trách con bé, con bé còn nhỏ, không hiểu…”
“Em trách nó làm cái gì chứ, đều là do tên Giang Chí Thành kia thôi, không có bản lĩnh thì thôi đi, còn cứ thích khoác lác ở trước mặt con trẻ. Còn chuyện ở trường mẫu giáo, làm nửa ngày hóa ra là miễn phí, thế mà còn làm giống y như thật vậy, đúng là không sợ mất mặt.” Chung Gia Hỉ quệt miệng nói: “Chị, ngày mai nộp tiền phạt xong thì chị với anh ta tới Cục dân chính làm thủ tục ly hôn đi. Ở đơn vị chỗ em làm có mấy người cũng không tệ, chờ xong việc em sẽ giới thiệu cho chị vài người.”
Chung Tĩnh Di không tiếp lời, đúng thật là cô có ý định ly hôn nhưng thật sự muốn lấy giấy ly hôn thì trong tâm lý cô lại cảm thấy khó có thể tiếp thu được.
Những năm gần đây cô nghe thấy rất nhiều tin tức ly hôn từ những người bên cạnh, người sống không hạnh phúc thì chỗ nào cũng có.
Cô vẫn luôn tự nói với bản thân mình rằng dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể giống như người khác được.
Bản thân cô ly hôn thì dễ nhưng còn con gái thì sao?
Một đứa trẻ lớn lên trong gia đình đơn thân, tương lai nhất định sẽ có rất nhiều phiền não.
“Thôi, không nói cái này nữa. Đi thôi, em dẫn mọi người ra ngoài ăn” Chung Gia Hỉ thấy Chung Tĩnh Di không muốn dây dưa thêm ở vấn đề này nữa nên chuyển đề tài.
Một đêm trôi qua nhanh chóng.
Sáng sớm ngày hôm sau, một tin tức truyền đi khắp thành phố.
Giá nhà ở Quốc tế Thịnh Đường tăng gấp đôi trong một đêm!
Đây chính là huyền thoại về giá nhà tăng cao, có rất nhiều người quệt miệng nói là chủ đầu tư lòng dạ hiểm độc. Cũng có người nói đây đều là tin tức giả, là thủ đoạn marketing giống như che bàn tiếc không nỡ bán, chờ mấy ngày sau không bán được thì sẽ lại hạ giá xuống mà thôi.
Chung Gia Hỉ cũng thấy tin tức được đẩy lên trên điện thoại, cậu ta không hề nghỉ ngờ như những người khác bởi vì tin tức tu sửa trạm tàu điện ngầm ở phụ cận Quốc tế Thịnh Đường và xây dựng trường học chín cấp bắt buộc đã sớm có tin đồn truyền ra, chỉ là vẫn chưa được chứng thực.
Mà hiện giờ có rất nhiều người môi giới bất động sản đều đang quảng cáo cho Quốc tế Thịnh Đường, ngay cả Chính phủ cũng dán công văn phê duyệt ra rồi.
Chung Gia Hỉ vừa xem vừa chậc lưỡi nói với Chung Tĩnh Di ở một bên đang cho Linh Linh ăn bánh bao: “Chị, chị nói xem sao giá nhà có thể tăng kinh khủng như vậy được nhỉ. Một đêm tăng gấp đôi, sớm biết thế thì em đã mua nhà ở bên đó rồi!"
“Sẽ luôn có người bỏ lỡ nó mà, không có gì phải hâm mộ cả, giống như có người có thể dùng hai vạn để thắng được năm trăm vạn vậy.” Chung Tĩnh Di nói.
Nói là như vậy nhưng sao trong thâm tâm có thể không hâm mộ được cơ chứ.
Nếu như mình có tiền mua nhà ở Quốc tế Thịnh Đường thì vừa sang tay là có thể kiếm được gấp đôi tiền rồi, tiền phạt cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Đáng tiếc là mình lại không có cái mệnh đó. Trong khi Chung Gia Hỉ và Chung Tĩnh Di đang nghị luận về chuyện ở Quốc tế Thịnh Đường thì Giang Chí Thành đã đi vào bộ phận bán nhà.
Khác với cục diện quạnh quế của ngày hôm qua, hôm nay ở đây kín người hết chỗ, khắp nơi đều là người đang tranh đoạt nhà ở.
Người ở bộ phận bán nhà không cung ứng kịp thời khiến rất nhiều khách hàng đều bị ngó lơ, gào tới khàn tiếng cũng không thấy ai phản ứng.
Giang Chí Thành nhìn quanh khắp nơi, sau đó giữ chặt một người hỏi: “Quốc tế Thịnh Đường có cần chỗ đậu xe không?”
“Anh có sao?” Người kia hỏi.
Giang Chí Thành mở hợp đồng vừa mới có được hôm qua ra cho đối phương xem, ánh mắt của người nọ lập tức sáng lên: “Vị trí đậu xe này bán thế nào?”
“Mười sáu vạn, muốn được chỉ trả toàn bộ trong hôm nay.
Mặt khác tôi mới chỉ thanh toán một phần năm tiền cọc, còn lại hơn tám vạn cũng cần anh phải trả.” Giang Chí Thành nói.
“Vậy thì không phải nó sẽ có giá hai mươi bốn, hai mươi lăm vạn luôn sao? Có hơi đắt đấy…”
Người nọ có hơi do dự.
“Không tính là đắt, vị trí này rất gần thang máy, tôi có việc cần dùng tiền gấp, nếu không nó có thể bán được với giá hơn ba mươi vạn trở lên” Giang Chí Thành nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.