Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 634: Quay Lại Trấn Thiền Lâm (4)




Đối với thủ đoạn mạnh mẽ của Quân Vô Tà, Kiều Sở thiếu chút nữa phải quỳ xuống trước nàng.
Nha đầu này dù là cứu người hay là giúp người, thủ đoạn đều vô cùng bá đạo, nếu gặp phải người trung hậu thật thà, chỉ e sẽ hiểu lầm hành động của nàng, nói không chừng trong lòng còn hận nàng.
“Quân… Quân thiếu gia… ngươi… ngươi thế này là… ý… ý gì?” Tay cầm túi tiền của Mục Thiên Phàm khẽ run run, đầu trống rỗng.
“Ta họ Quân.” Quân Vô Tà nhìn Mục Thiên Phàm rồi nói.
Trong đầu Mục Thiên Phàm nổ ầm một tiếng!
Có ai không biết, thống soái của Thụy Lân quân chính là Quân gia của Lân Vương phủ chứ!
Quân Vô Tà họ Quân, lại bảo ông ta đến Lân Vương phủ đưa tin…
Há chẳng phải…
“Quân thiếu gia, lời ngài nói là thật ư?” Cả người Mục Thiên Phàm bắt đầu run rẩy, niềm vui khó mà tin được đang dâng đầy lồng ngực ông ta.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu.
“Thụy Lân quân chỉ cần người trung nghĩa.”
Tình nghĩa của Mục Thiên Phàm với huynh đệ của hắn đã chứng minh cho Quân Vô Tà thấy hắn có tư cách gia nhập Thụy Lân quân, mà hắn có thể sống sót trở về từ Đoạn Thiên Nhai cũng chứng minh thực lực của hắn không tầm thường, huống hồ, Quân Vô Tà không hy vọng người mà mình tốn tâm tư cứu về lại sống ở nơi rách nát này.
Nếu đã là bệnh nhân của nàng, nàng không cho phép hắn thấp kém như vậy.
Mục Thiên Phàm đột ngột quỳ xuống, dập đầu bình bịch ba cái với Quân Vô Tà.
“Mục Thiên Phàm ta đời này kiếp này chỉ phục tùng mệnh lệnh của Quân thiếu gia, may mắn được Quân thiếu gia coi trọng, ta nhất định sẽ hết mình báo đáp!”
Quân Vô Tà không chỉ cứu mạng hắn mà còn cho hắn một tiền đồ tốt đẹp!
Kẻ mạo hiểm một đời bôn ba, vì chút tiền lấp bụng mà thường phải loanh quanh bên lề cái chết, các huynh đệ của Mục Thiên Phàm đã chết, bây giờ nếu hắn hành nghề cũ thì cũng chỉ có thể tiến hành một mình, vậy thì, nguy hiểm hắn gặp phải sẽ còn nhiều hơn trong quá khứ!
Mục Thiên Phàm có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình lại có ngày gia nhập được Thụy Lân quân!
E rằng chỉ cho ông ta làm lính hầu, e rằng cho ông ta chặt củi đun nước cũng đã là đại ân rồi!
“Đứng dậy.” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Bấy giờ Mục Thiên Phàm mới đứng dậy, nước mắt lưng tròng.
“Nếu muốn trở thành Thụy Lân quân, cơ thể này của ngươi không được, đi theo ta.” Quân Vô Tà nhìn Mục Thiên Phàm, tuy thương thế trên người hắn đã được áp chế sau khi dùng thuốc, nhưng thuốc nàng cho lúc trước không thể hoàn toàn trị khỏi cho hắn.
Lúc này Mục Thiên Phàm càng thêm ngoan ngoãn, Quân Vô Tà nói sao hắn bèn làm vậy.
Sau khi theo Quân Vô Tà về đến tửu lâu, Quân Vô Tà bèn đưa cho Mục Thiên Phàm đan dược được điều chế cho hắn, đan dược này điều chế nhằm vào chất độc trong người Mục Thiên Phàm, chỉ cần nửa tháng là có thể khiến độc tố trong người Mục Thiên Phàm hoàn toàn tiêu trừ.
Cảm tạ Quân Vô Tà không ngớt xong, Mục Thiên Phàm mới nuốt đan dược xuống.
Đám người Kiều Sở ngồi trong phòng, nhìn Mục Thiên Phàm lã chã rơi lệ vì cảm kích Quân Vô Tà, trong mắt mang theo vẻ cực kỳ thích thú.
“Ta nói này… thói quen đến đâu cũng tìm người nhét vào Lân Vương phủ của Tiểu Tà Tử rốt cuộc đến từ đâu vậy?” Kiều Sở vắt chéo hai chân, hỏi Hoa Dao ở bên cạnh.
Lúc trước Doãn Ngôn cũng như thế, vốn là kẻ đáng chết nhưng Quân Vô Tà lại để Long Kỳ đưa hắn về Lân Vương phủ, nàng thật sự dám dùng, mà Mục Thiên Phàm lần này cũng bị nàng nhét vào Lân Vương phủ, hơn nữa hiệu lực từ việc lừa tất cả đệ tử của Mộ Thần và Nhiếp Vân phong đến Lân Vương phủ lúc trước, Kiều Sở chỉ có thể nói, Quân Vô Tà thật sự không ngừng bổ sung cho thế lực của Lân Vương phủ mà chẳng để lại nguồn lực thừa nào.
Chỉ cần là người sử dụng được, mặc kệ xuất thân ra sao, nàng đều dám đưa đến Lân Vương phủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.