Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 603: Bẽ Mặt Kiểu Thứ Bảy (10)




Phạm Cẩm cắn răng nhìn Phạm Khải, yên lặng cúi đầu.
Hắn yên lặng, vừa khéo lại trở thành ngấm ngầm thừa nhận!
Phạm Khải chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, thân hình bỗng chợt nhoáng lên, Phạm Cẩm vội vàng bước lên đỡ lấy ông ta.
“Hinh Nhi... Ngươi! Chuyện này là vì sao... là vì sao?” Phạm Khải đau lòng nhìn Ninh Hinh, tròng mắt đỏ ngầu.
Ninh Hinh mở to hai mắt, sự tình diễn ra như thế này hoàn toàn ngoài dự tính của nàng ta, chẳng thể ngở được Doãn Ngôn lại sợ chết, bất ngờ vào thời điểm mấu chốt cắn lại nàng ta một nhát, liên tục kể hết những chuyện nàng ta làm trước đó ra.
Lần này, nếu như Quân Vô Tà bằng lòng tha cho nàng ta, Phạm Khải cũng sẽ không buông tha cho nàng ta, các đệ tử của học viện Phong Hoa cũng sẽ xem nàng ta như một kẻ tiểu nhân hèn hạ.
Hết rồi...
Mọi thứ đều hết rồi...
Tất cả những thứ nàng ta cố gắng theo đuổi, hiện tại đã đặt dấu chấm hết rồi.
Ninh Hinh mất hết can đảm, âm thầm nhìn về phía Ninh Nhuệ.
Ninh Nhuệ lúc này cũng nhìn nàng ta, gửi cho nàng ta ánh mắt tuyệt vọng
Cha...
Đã quyết định, từ bỏ nàng ta rồi!
Đúng vậy, nàng ta đã không được cứu rồi, vì Doãn Ngôn đã đem hết mọi chuyện của nàng ta nói ra, nàng ta hiện không còn bất kỳ đường sống nào.
Sai một ly đi một dặm...
Nếu như trước đây không lợi dụng Quân Vô Tà để chèn ép Phạm Cẩm thì sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy, bọn Phạm Cẩm cũng sẽ không có mặt trong ngày săn linh giới.
Bọn họ càng không thể nào bắt gặp tình cảnh nàng ta mưu hại Thụy Lân quân.
Nếu như bọn họ chưa từng xuất hiện, Thụy Lân quân bị linh thú cấp lãnh chủ tấn công chắc chắn phải chết, không có sự việc ngày hôm đó xảy ra, vĩnh viễn sẽ không bị bất cứ ai phát hiện, nàng ta vẫn như cũ vẫn là Ninh sư tỷ được đồng môn kính ngưỡng.
Ninh Hinh giãy giụa từ bỏ tất cả mọi thứ, cười khổ nhìn cục diện do chính mình tạo ra.
“Việc đã đến nước này, hai vị viện trưởng, có còn gì để nói?” Quân Vô Tà ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Nhuệ và Phạm Khải.
Phạm Khải nhắm mắt, không muốn nhiều lời, trong thâm tâm ông ta vẫn vô cùng đau đớn vì bị Ninh Hinh phản bội.
Ninh Nhuệ sắc mặt tối sầm, ông ta bất thình lình tiến lên một bước, giơ tay lên tát một bạt tai vào mặt Ninh Hinh.
“Nghiệp chướng! Sao ngươi lại có thể làm ra cái chuyện bất trung bất nhân bất nghĩa như vậy! Ninh Nhuệ ta không có đứa con gái vô lại hèn hạ như ngươi!”
Ninh Nhuệ tát một tát hạ thủ rất mạnh, đánh cho Ninh Hinh khóe miệng tràn máu tươi, in trên mặt nàng ta vết năm ngón tay, cũng là đánh vỡ hy vọng cuối cùng của nàng ta.
“Quân tiểu thư, Ninh mỗ không biết dạy con mới để cho cô gặp phải đại họa như vậy, từ nay về sau, Ninh Hinh không còn là con gái của Ninh Nhuệ ta, Quân tiểu thư muốn xử trí nó như thế nào thì tùy.” Ninh Nhuệ đi tới trước mặt Quân Vô Tà, trầm giọng nói.
Quân Vô Tà hơi nheo mắt, thấy hành động của Ninh Nhuệ, đáy mắt hiện lên một nụ cười lạnh lùng.
“Tốt.” Một tiếng lấy lui làm tiến.
Điều này nếu đổi lại là người ngoài, nhìn thấy bộ dạng của Ninh Nhuệ, lại thấy tình cảnh dở sống dở chết của Ninh Hinh, chỉ sợ sẽ mềm lòng, không trừng phạt nặng.
Chỉ có điều...
Quân Vô Tà từ xưa nay không thích hành động theo lẽ thường.
“Nếu phó viện trưởng đã nói như vậy, ta đây cũng đành cung kính không bằng tuân mệnh.” Quân Vô Tà nhếch mép cười lạnh một cái.
“Long Kỳ!”
“Có thuộc hạ!”
“Xử Ninh Hinh theo quân pháp Thụy Lân quân!” Quân Vô Tà vung tay lên, ném Ninh Hinh cho Long Kỳ.
Long Kỳ giữ lấy bả vai của Ninh Hinh, quyết đoán nói: “Tuân mệnh!”
Ninh Nhuệ giật mình kinh hãi, ông ta quả thực muốn cứu Ninh Hinh, nhưng thật không ngờ, Quân Vô Tà quả thực không phải là người tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.