Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 601: Bẽ Mặt Kiểu Thứ Bảy (8)




Trên mặt Nam Cung Húc đã toát ra một lớp mồ hôi lạnh, chuyện hôm đó ông ta chính là người đi báo cho viện trưởng và phó viện trưởng biết, mà đối với cách xử lý của hai vị viện trưởng, tuy ông ta cảm thấy có chút bất ổn, thế nhưng dù sao ông ta cũng không thể nhúng tay vào.
Lúc Nam Cung Húc không biết mở miệng như thế nào đã thấy tay Long Kỳ hơi dùng sức ở chuôi kiếm, thanh kiếm ở thắt lưng đã dần dần rút ra khỏi vỏ, lộ ra độ rộng tầm hai ngón tay!
Ực.
Nam Cung Húc mạnh mẽ nuốt từng ngụm nước bọt.
Ông ta chỉ có thể thành thật kể chuyện xảy ra ngày hôm đó trước mặt tất cả mọi người, mỗi chữ mỗi câu, không có chút giả dối.
Từ Nam Cung Húc dẫn người đi tới trước rừng rậm Linh Vũ tìm kiếm Lô Uy Kiệt, rồi đến Lộ Uy Kiệt nói ra chân tướng sự việc, bao gồm cả sau khi Nam Cung Húc dẫn Lộ Uy Kiệt, Ninh Hinh bọn họ trở lại học viện Phong Hoa, thương nghị giữa hai vị viện trưởng của học viện Phong Hoa.
Một chữ cũng không sót, nói hết tất tần tật.
“Đây chính là kết quả các người mong muốn?” Sau khi Quân Vô Tà nghe xong, nheo mắt nhìn Phạm Khải và Ninh Nhuệ.
Trên mặt Phạm Khải đầy vẻ xấu hổ, mà Ninh Nhuệ cũng tức đến mặt đỏ bừng.
Xung quanh, đệ tử của học viện Phong Hoa xì xào bàn tán, âm thanh huyên náo, ong ong làm nhức cả não.
“Thì ra Lộ sư huynh là hình nhân thế mạng? Việc này rõ ràng chính là Ninh Hinh và Doãn Ngôn khơi mào, kết quả lại để cho Lộ sư huynh bọn họ gánh tội.”
“Ninh Hinh là con gái phó viện trưởng, gia cảnh người ta hùng hậu, đệ tử bình thường không so được.”
“Thật là thú vị, hiển nhiên lại muốn giết người cướp hàng, còn trêu chọc phải Thụy Lân quân và Nhiếp Vân Phong.”
“Thấy phó viện trưởng ngày thường ra vẻ đạo mạo, không ngờ sau lưng lại làm ra chuyện như vậy.”
“Ninh Hinh thật không ngờ lại quá độc ác! Lộ Uy Kiệt đối xử với nàng ta rất tốt, lại có thể làm chuyện đâm sau lưng này...”
Tiếng xì xào liên hồi, trong nháy mắt, danh dự Ninh Nhuệ và Ninh Hinh đều rớt xuống vực thẳm.
Ninh Nhuệ muốn phản bác, cũng không còn lời nào để nói, trước đây chuyện này đột nhiên xảy ra, tuy ông ta xử lý nhanh chóng, lại có rất nhiều chỗ khả nghi còn chưa kịp xóa đi.
Bây giờ lại bị Quân Vô Tà hoàn toàn nắm trong tay, muốn xoay người đã không thể nữa.
“Đây chính là câu trả lời của quý viện cho chúng ta, đúng không?” Quân Vô Tà cười nhạt, ánh mắt lướt qua Phạm Khải, nhìn thẳng về phía Ninh Nhuệ.
“Đây là hiểu lầm! Lộ Uy Kiệt ghi hận trong lòng!” Ninh Nhuệ vùng vẫy giãy chết, nhìn vẻ mặt xanh xao của cô con gái, lòng đau không ngớt.
“Hiểu lầm? Lẽ nào người của Thụy Lân quân và Nhiếp Vân Phong đều là cố ý vu khống? Hay là ngươi cảm thấy ngoại trừ hai cha con các người, người bên ngoài đều cố ý làm khó dễ các ngươi?” Lần này Quân Vô Tà chắc chắn không định bỏ qua cho Ninh Hinh, nàng quay đầu nhìn về phía Phạm Khải.
“Viện trưởng nói thử xem?”
Phạm Khải đổ mồ hôi lạnh liên tục, ông biết chân tướng của chuyện này, sở dĩ che giấu đi là bởi vì Ninh Nhuệ cầu xin, bây giờ bị Quân Vô Tà vạch trần trước mặt, ông đã không biết làm thế nào cho phải.
“Không phải ta! Thật không phải là ta! Là Doãn Ngôn! Linh thú kia là Doãn Ngôn dẫn tới! Không liên quan gì tới ta!” Mắt thấy chính mình sẽ bị định tội, trong lòng Ninh Hinh tràn đầy sợ hãi, nàng ta bất chấp mọi thứ, chỉ vào Doãn Ngôn đang nằm sấp trên mặt đất lớn tiếng nói.
Doãn Ngôn khiếp sợ đến chân cũng mềm nhũn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt tái nhợt đầy khó tin.
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, Ninh Hinh sẽ đem tất cả những điều này đẩy lên đầu của hắn.
“Doãn Ngôn, lúc đầu ta thấy ngươi đáng thương mới năn nỉ phụ thân tới bảo vệ ngươi, lại không nghĩ tới sẽ liên lụy đến phụ thân, là ta quá mềm lòng, việc này thực sự không liên quan đến ta và phụ thân.” Ninh Hinh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đem hết thảy đều đổ lên người Doãn Ngôn, trong mắt của nàng ta tràn đầy sợ hãi và độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.