Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 569: Thiếu Niên Ham Tranh Đấu (1)




Trong lúc nhất thời, gian đấu giá tiến vào thời gian cao trào!
Giá quy định là hai mươi vạn, tốc độ không ngừng tăng lên điên cuồng!
Tốc độ cực nhanh, khiến người ta rớt kính mắt!
Khi giá cả của viên Miên Đan thứ nhất đột phá năm mươi vạn, lúc này tốc độ tranh giành mới chậm lại.
Một viên đan dược năm mươi vạn, đã được cho là giá trên trời, kiểu giá cả của đan dược thế này cũng chỉ có đan dược của Khuynh Vân Tông mới xứng.
Hơn nữa, không phải thứ người bình thường có thể chấp nhận được.
Người đấu giá thấy giá cả ngưng lại, biết đây đã là giá cao nhất, liên tục hô ba tiếng, đang chuẩn bị giải quyết dứt khoát thì bỗng nhiên có một giọng nói trong trẻo vang lên.
"Một trăm vạn lượng!"
Giọng nói kia truyền từ một gian của lầu hai xuống, giọng nói này vang lên, trong nháy mắt, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn về phía phát ra âm thanh đó!
Bên trong gian thượng đẳng, bốn nam tử còn trẻ có khuôn mặt tuấn tú, mặc quần áo xa hoa đang ngồi ở đó, mà người lên tiếng trong nhóm lại là một thiếu niên tuấn tú, tuổi tác nhỏ nhất, thoạt nhìn chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, có dung mạo tuấn tú khiến người khác thán phục, có khí chất thanh cao làm người ta không dám khinh nhờn.
Đôi mắt như sao của thiếu niên tuấn tú ngạo mạn lướt qua đám đông dưới lầu một, kiểu ánh mắt coi thường chúng sinh khiến người ta không rét mà run, theo bản năng mà sinh ra ý muốn lùi bước.
Người đấu giá trên đài đấu giá hoàn toàn trợn tròn mắt.
Hắn ở gian đấu giá Thiền Lâm gần mười năm, nhưng chưa bao giờ bán ra cái giá trên trời như vậy!
Một viên Miên Đan, một trăm vạn lượng?
Tay cầm cây búa của hắn cũng bắt đầu run lên.
"Còn người nào muốn ra giá không?" Thiếu niên tuấn tú thờ ơ lướt qua mọi người dưới đài, khóe môi nhếch lên ý cười ngạo mạn.
Cả gian đấu giá yên tĩnh lại, rất lâu sau đó, người đấu gia mới kêu liền ba tiếng dưới ánh mắt không kiên nhẫn của thiếu niên, sau khi xác định không có người ra giá nữa, trực tiếp kết luận giá cả của viên Miên Đan thứ nhất.
Một nhát búa hạ xuống, quả thật khiến không khí của toàn bộ gian đấu giá trở nên rất quỷ dị.
Mọi người âm thầm cắn răng mà bỏ lỡ viên Miên Đan thứ nhất này, trừng mắt một cái với thiếu niên trong gian thượng đẳng, trong lòng không tức giận nữa.
Thiếu niên này chẳng lẽ bị ngốc sao, lại kêu một giá cao như vậy?
Thật sự là người ngốc nhiều tiền, dù sao phần sau còn có bốn viên, họ cũng không sốt ruột.
Nhưng mà rất nhanh, sự chờ đợi của những người này đều hụt hẫng.
Viên Miên Đan thứ hai vừa mới được kêu giá quy định lên, thiếu niên trong gian thượng đẳng lại lập tức báo ra giá trên trời là một trăm vạn lượng!
Bốn viên Miên Đan liên tiếp, hắn đều hô giá một trăm vạn lượng kinh người, kiên quyết ép những người dưới đài không thở nổi.
Năm viên Miên Đan này, rõ ràng đến cuối cùng đều rơi vào một tay hắn!
Kiều Sở âm thầm líu lưỡi nhìn thiếu niên ra tay hào phóng kia: "Ta cho rằng ta thấy Tiểu Tà Tử ra tay là thấy người phát rồ nhất rồi, không ngờ hôm nay lại gặp phải người phát rồ hơn nữa! Năm trăm vạn lượng! Bạc của nhà hắn đều nổi trên nước à!"
Ánh mắt lạnh của Quân Vô Tà liếc Kiều Sở một cái: "Ta không phát rồ chút nào."
Ánh mắt lạnh kia liếc qua, Kiều Sở lập tức ủ rũ luôn, vội vàng ân cần rót cho Quân Vô Tà một chén nước, dịu dàng nói: "Ta nói hắn mà."
Quân Vô Tà nhận lấy chén nước, uống một ngụm.
Lúc này Kiều Sở mới nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng mà, không khí của gian đấu giá lại trở nên kỳ lạ.
Rất nhiều thế lực đều chuẩn bị ra tay với Miên Đan này, vốn nghĩ năm viên Miên Đan, ít nhất thì mình cũng có thể kiếm được một viên vào tay, nhưng lại không nghĩ rằng, gặp phải người trước mặt không cần bạc như vậy một viên cũng chưa kiếm nổi.
Điều này khiến họ không vừa ý rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.