Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 540: Trấn Thiền Lâm (3)




“Ta lại muốn hỏi một chút, phòng này đã đặt rồi, còn có đạo lý thêm tiền đổi chủ không?”
Thiếu niên chặn ở cửa cầu thang hừ hừ nói.
“Có hay không không phải ngươi nói là được, trong thiên hạ, ai sẽ trả trước nhiều tiền hơn? Có tiền không kiếm, ngươi làm người không phải quá ngu hay sao?”
Đệ tử học viện Phong Hoa nói.
Mắt thấy hai bên muốn đánh nhau, Quân Vô Tà đột nhiên đi tới.
“Đặt phòng, có thể thay đổi?” Quân Vô Tà đột nhiên hỏi tên chưởng quầy đứng ngốc một bên.
Chưởng quầy kia sửng sốt, vội vàng lắc đầu.
“Tiểu điếm chưa từng có quy củ này, chỉ là mấy ngày nay học viện Phong Hoa được nghỉ, rất nhiều đệ tử đều tới trấn, căn phòng này nhất thời nửa khắc không có chỗ trống, lúc này mới…” Chưởng quầy rất phiền muộn, tửu lầu này của bọn họ cũng được tính trong trấn Thiền Lâm, làm ăn tốt nhất, tuy rằng giá cả rất cao nhưng đệ tử học viện Phong Hoa đều không thiếu tiền, cho nên nơi đây liền trở thành tửu lầu được các đệ tử học viện Phong Hoa ưu ái hay lui đến nhất.
Nhưng tửu lầu này lớn như vậy, mấy ngày trước mới có người đến đặt mấy căn phòng khách, tiền chưởng quầy cũng đã nhận rồi, lại không nghĩ đến sẽ phát sinh sự việc ngày hôm nay.
Mấy đệ tử học viện Phong Hoa cũng không biết từ đâu biết được trên lầu còn trống mấy gian, liền la hét muốn thêm tiền mua, vừa vặn khách đặt phòng đã tới, hai bên gặp mặt liền biến thành bộ dáng này.
Chưởng quỷ cũng rất nhức đầu, hắn không dám đắc tội đệ tử học viện Phong Hoa, nhưng hắn cũng không thể trái với quy củ của tửu lầu được.
Quân Vô Tà lẳng lặng nghe xong lời của chưởng quầy, thình lình đi về phía mấy đệ tử ngông cuồng của học viện Phong Hoa.
Thân thể Kiều Tiểu trong nháy mắt hóa thành một đạo ánh sáng màu vàng, mấy tên thiếu niên còn chưa hoàn hồn lại, bất thình lình liền bị một cỗ lực lượng cường đại cuồn cuộn nổi lên, trong tiếng kêu rên, toàn bộ mấy người bọn họ bị ném ra khỏi cửa lớn tửu lầu!
Trong lúc nhất thời, toàn bộ tửu lầu lặng ngắt như tờ, mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn tiểu thiếu niên đột nhiên ra tay.
Mấy tên thiếu niên bị ném thất điên bát đảo, hai mắt đầy sao, một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, đứng dậy liền mắng: “Người nào, dám ra tay với bọn ta! Chán sống sao!”
Bọn họ tập trung nhìn vào, lại thấy thân ảnh Kiều Tiểu đứng tại cửa của tửu lầu, trên gương mặt thanh tú, con ngươi lạnh lẽo, quét qua trên người bọn họ.
“Lời của chưởng quầy không nghe thấy sao?” Quân Vô Tà lạnh lùng nhìn những thiếu niên kia, đáy mắt tựa như ngưng một lớp sương lạnh.
“Quân… Quân Tà…”
Trong những thiếu niên kia lại có người nhận ra Quân Vô Tà, vừa chợt nhìn, ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Mà những thiếu niên đối đầu gay gắt với bọn chúng, sau khi nhìn thấy người kia cũng sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười.
“Tiểu Tà tử! Ngươi cũng đến rồi!” Kiều Sở để chân xuống, cười ha hả đi tới.
Quân Vô Tà quay đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt quay lại trên người mấy đệ tử học viện Phong Hoa, giơ lên bàn tay nhỏ bé trắng noãn, dính lên trên cột đá cẩm thạch trước cửa tửu lầu.
Âm thanh răng rắc, đá cẩm thạch cứng rắn dưới chưởng chứa đựng linh lực của nàng, bị tan thành mạt phấn.
Toàn thân những thiếu niên kia chợt run lên.
“Cút.” Quân Vô Tà lạnh lùng nói.
Những thiếu niên kia lập tức nhanh chóng tháo chạy, bêu danh của Quân Vô Tà tại học viện Phong Hoa rất cao, nhưng thực lực của nàng cũng lan truyền khắp cả học viện, các đệ tử đều biết, nàng mười bốn tuổi đã đột phá tranh linh, nhưng không nghĩ linh lực trên người nàng hôm nay lại tản ra lượng ánh sáng màu vàng!
Rõ ràng chính là hoàng linh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.