Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 534: Câu Kết Tự Làm Bẽ Mặt Mình (2)




Trước nay Phạm Trác vẫn dễ tiếp xúc như vậy, dường như không hề để ý đến thái độ vô lễ của Doãn Ngôn, liền mời hai người vào trong uống trà.
Ninh Hinh ngồi một lát mà vẫn không thấy bóng dáng Quân Vô Tà, đã hơi sốt ruột hỏi: “Sao vẫn không thấy Quân Tà vậy?”
Phạm Trác nói: “Chắc là vẫn ở trong phòng.”
“Tính tình Tiểu Tà lại rất thích sự yên tĩnh, trước đây Tiểu Ngôn đã ở cùng Tiểu Tà một thời gian, bây giờ chắc cũng nhớ hắn lắm.” Ninh Hinh cười híp mắt nhìn Doãn Ngôn, nét mặt hắn cương lại, thực lòng không muốn như vậy, nhưng nghĩ lại lời dặn dò của Ninh Hinh lúc đến đây đành gật đầu nói: “Phải.”
Thực ra hắn chưa từng ở cùng với Quân Vô Tà, Quân Vô Tà nhập trường muộn, Doãn Ngôn cũng chưa từng về ký túc, khi hắn quay lại thì Quân Vô Tà đã chuyển ra ngoài.
Có thể nói, trừ lần đầu tiên gặp mặt, Doãn Ngôn và Quân Vô Tà căn bản chưa từng gặp nhau lần thứ hai tại ký túc.
Phạm Trác chỉ cười mà không tiếp lời.
Ninh Hinh nghĩ đủ mọi cách để Phạm Trác mời Quân Vô Tà ra, nhưng tiếc thay Phạm Trác dường như không hiểu ý, cười đầy hàm ý, cố tình chuyển chủ đề đánh lạc hướng Ninh Hinh, Doãn Ngôn mà không hề đả động gì đến Vô Tà.
Như vậy càng khiến cho Ninh Hinh thêm sốt ruột lo lắng mà không dám mở lời nói rõ.
Còn Doãn Ngôn mới càng khổ sở hơn, hắn phải trơ mắt nhìn Ninh Hinh thái độ thân thiết, dịu dàng, ngọt nhạt nói chuyện với Phạm Trác, khiến trái tim hắn như tan nát.
Phải đến ba bốn canh giờ sau Quân Vô Tà mới xuất hiện, Ninh Hinh và Doãn Ngôn lập tức cảm giác như được giải thoát.
“Tiểu Tà.” Ninh Hinh vừa thấy Quân Vô Tà ngay lập tức nở nụ cười thật tươi, lén lút vỗ cánh tay Doãn Ngôn, mặt hắn biến sắc, ngây đơ khi nhìn thấy Quân Vô Tà, trong đầu hắn hiện lên khung cảnh trong khu rừng Linh Vũ ngày hôm đó, như bị bịt miệng mãi không cất lên lời.
Quân Vô Tà đưa mắt nhìn Ninh Hinh một cách lạnh lùng, chậm rãi bước tới ngồi xuống một bên, Be Be đại nhân chạy tung tăng theo phía sau đột nhiên dừng lại một lát khi nhìn thấy Ninh Hinh và Doãn Ngôn.
Nó nhớ tên thiếu niên đó, chính hắn ta đã quấy rầy lúc nó đang nghỉ ngơi.
“Be be!”
“Chủ nhân đại nhân! Có kẻ xấu ở đây!”
Doãn Ngôn nghiêm mặt, giương mắt nhìn con cừu đáng ghét đang nhìn chằm chằm vào mình, giật giật hai bên mép: “Đây là linh thú mà Tiểu Tà mang từ rừng Linh Vũ về phải không? Thật là… đáng yêu quá.”
Dù thế nào thì hắn cũng không ưa được Quân Vô Tà nên hắn đành giả vờ kiếm chuyện để nói.
“Tiểu Be Be, lại đây.” Quân Vô Tà không thèm nhìn Doãn Ngôn lấy một cái, vẫy tay gọi Be Be đại nhân, Be Be đại nhân lập tức chạy đến dưới chân Quân Vô Tà, nàng liền đưa tay ôm nó lên, nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn Doãn Ngôn hết sức tức giận.
Đồ xấu xa, phải ăn thịt nó.
“À, Tiểu Tà quay lại ký túc khi nào vậy?” Doãn Ngôn như ngồi trên đống lửa, hắn vẫn hoảng sợ khung cảnh trong rừng Vũ Linh hôm đó, nên hôm nay trước mặt Quân Vô Tà không dám làm gì kinh động.
Quân Vô Tà chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn điệu bộ giả tạo cố gắng tỏ ra thân thiết của Doãn Ngôn hỏi: “Ngươi là ai?”
Sắc mặt Doãn Ngôn cứng đờ, sau khi nghe Quân Vô Tà nói dứt lời lập tức chuyển sang tái nhợt.
Ninh Hinh hơi sửng sốt, không thể nào ngờ Quân Vô Tà lại không biết Doãn Ngôn là ai.
Không thể nào như vậy!
Trước đây Quân Vô Tà từ chối nàng ta chẳng phải vì Doãn Ngôn sao? Nhưng sao hôm nay Quân Vô Tà lại không hề quen biết Doãn Ngôn?
“Tiểu Tà, ngươi không nhớ Doãn Ngôn à? Hai người đã ở cùng phòng với nhau.” Ninh Hinh cười nói, thận trọng quan sát phản ứng của Quân Vô Tà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.