Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 519: Kết Thúc Ngày Hội Săn Linh (1)




Có được con cừu ngốc, đám người Quân Vô Tà cũng liền từ bỏ việc tìm kiếm linh thú, sáng sớm ngày thứ hai bọn họ liền quay trở về, ngày hội săn linh thú xem như kết thúc tại đây.
Ngày hội săn linh lần này, với nhiều đệ tử mà nói thì chẳng khác những lần trước là bao, nhưng đối với một số đệ tử mà nói thì cả đời cũng khó quên, hơn nữa nơi đây cũng là mồ chôn của không ít đệ tử.
Từng đợt từng đợt thiếu niên quay trở về, có người vui mừng cũng có người buồn bã, có không ít những thiếu niên trên người mang đầy thương tích được những người đi cùng đỡ về.
Đám thiếu niên mệt mỏi mấy ngày liền, lúc rời khỏi rừng rậm Linh Vũ thiếu chút mừng đến rớt nước mắt, những người mạnh có thể chứng minh thực lực của bản thân ở đây, săn giết các loại linh thú, còn những kẻ yếu thì lại trở thành mục tiêu bị săn bắt, cả ngày chỉ biết trốn đông trốn tây, vô cùng bi thương.
Người hướng dẫn của đám thiếu niên thống kê từng người quay trở về, ghi nhận lại số lượng linh thạch mà bọn họ đoạt được trong đợt đi săn lần này, có người thắng lợi vẻ vang, cũng có người không một chút thu hoạch, nói chung là muôn vàn cảm xúc.
Thời gian mà đám người Quân Vô Tà quay trở về cũng không tính là sớm mà cũng chẳng phải quá trễ gì, lúc đến doanh trại, nơi đây đã chật kín các đệ tử quay trở về từ lúc sớm. Sau bảy ngày khẩn trương lo lắng bọn họ mới được hả hê thả lỏng, từng người một ngồi lại với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, lấy kinh nghiệm của bản thân ở rừng rậm Linh Vũ làm đề tài tám chuyện, lúc kể lại câu chuyện còn thêm mắm dặm muối, nhưng chẳng còn ai truy cứu tính thật giả của câu chuyện nữa, chỉ xem như nghe cho vui tai, hòng làm dịu đi mệt mỏi trong người.
Lúc nhóm Quân Vô Tà trở về tới doanh trại, được một đạo sư mà bọn họ trước đây chưa từng gặp mặt qua thống kê thành tích bọn họ đạt được, vài người đem vài viên linh thạch cấp thấp tuỳ tiện ứng phó cho qua chuyện, hoàn toàn bỏ quên đi những cái chau mày nhẹ của mấy người hướng dẫn, ngược lại Phạm Cẩm lại muốn giao ra tất cả linh thạch thu được.
Nhưng sau khi nhìn thấy hành động của đám Quân Vô Tà, hắn chỉ giao ra vài viên, còn bao nhiêu thì giữ lại.
“Phạm Cẩm, ngày sau ngươi có tham gia hội săn linh thì cũng đừng đi chung với mấy tên đệ tử không ra gì.” Sau khi đạo sư phụ trách thống kê nhìn thấy “thành tích” của Phạm Cẩm, không khỏi nhíu mày. Danh vọng của Phạm Cẩm ở học viện Phong Hoa cực cao, phẩm đức chính trực nhận được sự tán thưởng cao từ những người hướng dẫn, dù cho thực lực không phải mạnh nhất, nhưng cũng đáng để kỳ vọng.
Mặc dù thu hoạch của Phạm Cẩm trong những lần săn linh trước không nhiều nhưng cũng đủ khiến quần hùng ngưỡng mộ, còn lần này, số lượng linh thạch mà Phạm Cẩm giao ra ít hơn rất nhiều so với những lần trước, hơn nữa còn là linh thạch cấp thấp, ngay cả một viên cấp trung cũng không có.
Vị đạo sư kia một cách rất tự nhiên liên tưởng ngay đến đám đệ tử phân viện cùng với Quân Vô Tà đã làm liên luỵ đến Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm cười khổ, chẳng nói một câu.
Ngày hội săn linh lần này chẳng cần phải tốn chút sức nào, có bọn người Kiều Sở với Hoa Dao ở đó, chỗ dùng đến hắn thực sự rất ít.
Sau khi thống kê xong, bốn người của Kiều Sở theo quy định trở về doanh trại của phân viện, sau khi bọn họ từ biệt với Quân Vô Tà, bốn người họ liền rời đi, nhưng ngay lúc này Phạm Cẩm lại đuổi theo.
“Kiều Sở, các người đợi một chút!”
Kiều Sở nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy Phạm Cẩm thở hổn hển chạy tới, sau đó trên mặt nở một nụ cười.
“Phạm đại ca, có chuyện gì?” Ấn tượng của Kiều Sở với Phạm Cẩm cũng không đến nỗi tệ.
“Mấy viên linh thạch này cho mọi người đó.” Phạm Cẩm lấy những viên linh thạch mà mình giữ lại đưa vào trong tay Kiều Sở.
“Sao huynh lại không giao ra?” Kiều Sở hơi sững sờ, trọng lượng linh thạch trên tay không khác gì những viên phân phát cho Phạm Cẩm trước đó.
Phạm Cẩm lúng túng nói: “Hội săn linh lần này ta cũng chẳng góp sức gì, những thứ này vốn dĩ thuộc về các người, ta làm sao có thể chiếm công lao của mọi người được chứ, ta ở bên đó còn có chút chuyện, xin cáo từ trước, ngày sau gặp lại.” Dứt lời, không đợi Kiều Sở trả lời, hắn liền quay người chạy mất.
Kiều Sở gãi gãi gáy, còn Dung Nhã thì lại nở một nụ cười.
Cái tên Phạm Cẩm này, mặc dù có chút cổ hủ, nhưng bản chất lại rất tốt.
Là một người tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.