Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 517: Cái Đuôi Nhỏ Như Hình Với Bóng (8)




Tuy đầu óc của Be Be đại nhân không tốt lắm, nhưng sức mạnh lại tương đối tốt, vừa có thể làm sủng vật vừa có thể làm tay đấm, hiển nhiên là một sự giúp đỡ đắc lực trên đường Quân Vô Tà trở thành cường giả.
Hơn nữa...
Ngay cả đồ ăn cũng không cần trả, chỉ cần nàng tìm một vùng cỏ mà đứng, Be Be đại nhân đã vô cùng thỏa mãn rồi.
"Nó tên là Be Be đại nhân sao? Ngươi đặt à?" Kiều Sở nói.
"Nó nói." Quân Vô Tà nói.
"..." Hay vậy, linh thú này chẳng những biết biến hình, còn có thể tự đặt tên cho mình, nhưng mà... cái tên kỳ lạ vậy.
"Khụ, mặc dù hơi ngoài ý muốn, nhưng cũng không tệ lắm. Có Be Be đại nhân ở đây, chúng ta e là không phải lo lắng về linh thạch nữa." Kiều Sở nghĩ vô cùng lạc quan.
Linh thú cấp lãnh chủ đối phó với linh thú khác, không giống với Thiết La Bặc, siêu đơn giản!
Rất nhanh, Kiều Sở đã ý thức được... Quả nhiên hắn vẫn còn rất trẻ!
Khả năng của linh thú bình thường đối đầu với linh thú cấp lãnh chủ bằng không, Be Be đại nhân giết linh thú trong chớp mắt đương nhiên không phải nói đùa, nhưng mọi việc đều có một tiền đề!
Đó chính là, họ cần phải tìm được mục tiêu trước đã!
Một con linh thú cấp lãnh chủ như hình với bóng, giống như cái đuôi nhỏ của Quân Vô Tà, trên đường cứ tạch tạch tạch mà đi theo sau mông Quân Vô Tà, vừa cúi đầu ăn cỏ vừa đi theo chủ nuôi. Tuy bây giờ nó có bộ dáng cừu ngốc, nhưng nó quả thật là linh thú cấp lãnh chủ hàng thật giá thật. Trên người nó phát ra hơi thở khiến linh thú ngoài trăm mét có thể sớm nhận biết rõ ràng, không đợi đến lúc nhóm Kiều Sở phát hiện ra mục tiêu thì linh thú này đã bị hơi thở mạnh mẽ của Be Be đại nhân dọa mà bỏ chạy hết rồi!
Giết trong chớp mắt?
Ha ha ha...
Chớp mắt cái quỷ gì!
Ngược lại, ngươi tìm cho ta con linh thú nào xem!
Trong lòng Kiều Sở đang rơi lệ.
Mãi cho đến đêm cuối cùng trước ngày chấm dứt săn linh, nhóm Kiều Sở cũng không nhìn thấy bóng dáng của một con linh thú nào trong rừng Linh Vũ, vốn dĩ có thể thấy linh thú khắp nơi, nhưng bây giờ giống như mất tích, biến mất bặt vô âm tín.
Ngồi bên cạnh đống lửa, Kiều Sở ai oán nhìn Be Be đại nhân đang đứng gặm cỏ bên chân Quân Vô Tà, ánh mắt cực kỳ oán hận.
"Đều tại ngươi, hại chúng ta đến một con linh thú cũng không tìm được." Kiều Sở rất oán giận, hắn cảm thấy mình bị lừa.
Be Be đại nhân ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn Kiều Sở với vẻ mặt mê man.
"Cũng không thể trách nó, hơi thở của linh thú cấp lãnh chủ quá mạnh mẽ, bây giờ nó như vậy, hơi thở đã giảm đi nhiều. Nếu đổi thành bộ dáng chính, đừng nói trong vòng trăm mét, cho dù là tăng thêm một vòng nữa cũng đừng mong sẽ có linh thú xuất hiện." Phạm Cẩm cười nói, vô cùng vui vẻ khi Be Be đại nhân tham gia vào. Hắn rất áy náy với Quân Vô Tà, nhìn thấy Quân Vô Tà có một linh thú mạnh mẽ như vậy bảo vệ, cũng vô cùng vui mừng cho nàng.
"Linh thạch đó! Linh thạch đó!" Kiều Sở che mặt, ăn cơm cũng không muốn ăn.
"Linh thạch lúc trước của chúng ta đã quá nhiều rồi, có lẽ sẽ không thiếu đâu." Phạm Cẩm nhìn bộ dáng bi kịch của Kiều Sở, không khỏi có chút tò mò. Linh thú trên đường họ săn giết vốn không ít, mà linh thú bậc cao cũng có vài con rồi, sau khi chấm dứt ngày săn linh, chiến tích cỡ này sẽ trở nên chấn động, sao Kiều Sở vẫn uất ức như vậy?
"Ngươi không hiểu đâu." Kiều Sở thở dài.
Ngay từ đầu, họ đã dự định sẽ không nộp linh thạch lên cho học viện Phong Hoa. Đối với mấy người nghèo khổ nhiều năm mà nói, linh thạch đại biểu cho ngân lượng, họ cũng không thực sự muốn đến học viện Phong Hoa học tập, chẳng qua họ thuận đường mà thôi, linh thạch nhiều như vậy sao phải giao cho học viện để đổi lấy điểm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.