Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 494: Phương Thức Bẽ Mặt Liên Hoàn Thứ Ba (5)




Nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ không ai có thể tin được, vậy mà thực sự có người có cứu người từ trên tay linh thú cấp lĩnh chủ.
Nhưng hết lần này đến lần khác, chuyện không thể ngờ được lại xảy ra trước mắt đám người bọn Ninh Hinh!
Khi hai bóng đen xuất hiện, bọn họ căn bản cũng không thể nghĩ sự tình có thể trở nên như vậy.
Hắc thú liên tiếp cứu binh sỹ Thụy Lân quân trở lại, cái tên nam tử cao ngạo nhiều lần khiến cho Ninh Hinh và Lộ Uy Kiệt khó coi lại có thể quỳ gối trước mặt người khác.
Màn kịch này, quả thật khiến chi Ninh Hinh khó có thể tin được.
Sau khi nàng ta thấy rõ mặt mũi của kẻ vừa tới, nàng ta thực sự ngẩn ngơ cả người!
Thân hình nho nhỏ đó không phải chính là Quân Vô Tà, người bị nàng ta chèn ép như Phạm Cẩm mà vẫn tồn tại được đó sao?
"Tại sao lại là nàng ta được..." Ninh Hinh không dám tin vào tất cả những điều đã tận mắt nhìn thấy, mọi chuyện xảy ra càng làm cho nàng ta sợ xanh cả mặt!
Sau khi Quân Vô Tà cứu bọn Long Kỳ trở về liền xông đến linh thú cấp lãnh chủ, giữa lúc Ninh Hinh cười thầm Quân Vô Tà không biết tự lượng sức, từng thân ảnh một lại bất ngờ bị giết!
Từng đạo hào quang màu tím khiến người nhìn vào hỗn loạn, vốn chưa từng thấy giới linh cường đại, càng khiến cho người ta lóa mắt.
"Làm sao có thể... làm sao có thể..." Ninh Hinh trơ mắt nhìn linh thú cấp lãnh chủ đang phối hợp ăn ý với Quân Vô Tà, từ từ áp chế được thế tấn công, nàng ta bất thình lình trừng mắt nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Doãn Ngôn, giận không kiềm được nói: “Không phải ngươi nói giới linh của Quân Tà chỉ là một con hắc miêu thông thường thôi sao? Thế con hắc thú kia là đã gì? Những cường giả tử linh kia là từ đâu mà tới?"
Doãn Ngôn cũng bị hình ảnh trước mắt dọa phát sợ, khi nghe Ninh Hinh nói, hắn giật mình phục hồi tinh thần lại, sợ run cả người, lắp bắp nói: "Ta... Ta không biết... Ta rõ ràng nhìn thấy... giới linh của hắn chỉ là một con... một con hắc miêu... kia... hắc thú kia... ta trước giờ chưa từng nhìn thấy... Tử linh... này... tử linh... ta càng... không biết...."
Doãn Ngôn quả thực là phát khóc lên, hắn đâu hiểu được Quân Vô Tà làm thế nào đột nhiên lại có thể đạt được thành tựu nghiêng trời lệch đất đến như vậy?
Càng dọa người hơn chính là, bên cạnh nàng còn có bốn cường giả tử linh!
Bốn cường giả tử linh, đây là cảnh tượng gì?
Bọn họ đã cả trăm năm không nghe nói có tử linh sinh ra, cho dù là có, những chuyện xảy ra cũng chỉ có cao nhân ẩn sỹ quá trăm tuổi mới thấy qua, không thể nào lại là thiếu niên mười mấy tuổi đầu đầu được.
Thế nhưng bất luận sự thực có khiến cho người ta khó tin như thế nào đi nữa, chuyện đang xảy ra trước mắt cũng không ngừng mỉa mai bọn họ.
Toàn bộ mọi thứ, đều là sự thật!
"Chết tiệt!" Ninh Hinh cắn móng tay đầy bất an, chuyện này đương nhiên không thể hoàn toàn trách Doãn Ngôn, ngay cả người nàng ta phái đi để điều tra Quân Vô Tà cũng chỉ điều tra ra được kết luận tương tự như vậy.
Thế nhưng hôm nay xem ra, tất cả những điều mà bọn họ biết, đều là giả cả!
Người kia nhìn như tiểu thiểu niên bình thường, căn bản không đơn giản như bọn họ tưởng tượng.
Không nói đến bản thân nàng có con hắc thú kia cường đại như thế nòa, chỉ cần là bên cạnh nàng có bốn cường giả tử linh kia cũng đủ làm thiên hạ kính sợ!
Ninh Hinh không ngừng suy nghĩ trong đầu, liệu đó có phải là Quân Vô Tà đã từng đối đầu với nàng ta khi ở học viện Phong Hoa hay không? Dẫu sao sau khi biết được sức mạnh thực sự của Quân Vô Tà, có cho nàng ta một trăm lá gan cũng không dám trở mặt.
Điều khiến cho nàng ta thở phào nhẹ nhõm chính là, trước mọi chuyện nàng ta đều để cho Doãn Ngôn xúi bậy Lý Tử Mộ, bản thân nàng ta lại chưa từng để Quân Vô Tà trong tầm mắt.
Vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội lợi dụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.