Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 478: Đầu Cơ Trục Lợi (1)




"Hinh Nhi, không phải muội nghĩ tới cái gì rồi chứ?" Lộ Uy Kiệt nói.
Ninh Hinh cười nói: "Lộ sư huynh không phải có ý định muốn đứng đầu ngày săn linh lần này sao? Nếu săn bắt được mấy linh thú bậc cao, thu được linh thạch của chúng, như vậy hạng nhất này có thể không chỉ là hạng nhất của lần này, mà sẽ trở thành đệ tử đầu tiên săn giết linh thú bậc cao thành công sau nhiều lần săn linh của học viện Phong Hoa."
Ánh mắt của Lộ Uy Kiệt hơi sáng lên, không người con trai nào lại từ chối một đề nghị mê người như vậy, nhưng...
"Ta không thể đối phó với linh thú bậc cao." Lộ Uy Kiệt không thể không thừa nhận, trước mặt linh thú bậc cao, mình căn bản không đáng nhắc đến.
Ninh Hinh lại cười nói: "Không cần Lộ sư huynh động tay vào, không phải là có người đến tận nơi để giúp đỡ sao?"
Lộ Uy Kiệt hơi sửng sốt.
"Ý của muội là?"
Ninh Hinh nhìn về phía thiếu niên đến truyền tin tức kia, dịu dàng cười nói: "Ngươi đi nói cho những người đó biết, trên tay chúng ta có bản đồ khu vực của phần lớn rừng Linh Vũ, nếu bọn họ bằng lòng săn giết cho chúng ta vài linh thú bậc cao, chúng ta có thể dẫn họ đến nơi họ muốn đến."
Trong lúc nhất thời, thiếu niên kia phản ứng hơi chậm, nhìn Ninh Hinh rồi lại nhìn Lộ Uy Kiệt.
Trên mặt Lộ Uy Kiệt lộ ra một tia kinh ngạc. Sở dĩ lần này họ có gan đi vào dải đất trung tâm của rừng Linh Vũ là bởi vì trong tay Ninh Hinh có một phần bản đồ chung của rừng Linh Vũ, diện tích bề mặt của phần bản đồ kia khác xa so với bản đồ mà học viện Phong Hoa phân cho phần lớn các đệ tử. Dường như phần lớn khu vực rừng Linh Vũ đều có ghi dấu, bây giờ Ninh Hinh đề nghị ra cách này, chính là lấy bản đồ trong tay nàng đổi lấy sự giúp đỡ của đám người kia, để họ có thể dễ dàng đạt được linh thạch của linh thú bậc cao.
"Mau đi đi, còn chờ gì nữa?" Ninh Hinh thúc giục.
Lúc này, thiếu niên kia mới vội vàng chạy về thương lượng cùng những người đó.
Đợi khi thiếu niên kia đi rồi, Lộ Uy Kiệt mới hơi đồng ý với đề nghị của Ninh Hinh, bốn phía đều khen ngợi khiến Ninh Hinh cười duyên không ngừng.
Mà Doãn Ngôn ở một bên sớm đã âm thầm nắm chặt tay, trợn mắt hung dữ nhìn bóng dáng của Lộ Uy Kiệt.
Không bao lâu, thiếu niên kia đã chạy trở lại, mà đi cùng hắn tới còn có mười người.
Mười người kia đều khoác áo choàng, nhìn từ xa lại vốn không thấy rõ tướng mạo, nhưng nhìn từ thân hình, trong số bọn họ có bảy dáng người cực kỳ cao lớn cường tráng, so sánh với đệ tử của học viện Phong Hoa, họ giống như một ngọn núi cao.
"Lộ sư huynh, Ninh sư tỷ, mấy vị này là mấy bằng hữu cần bản đồ." Thiếu niên vội vàng giới thiệu.
Một người đàn ông dẫn đầu đỡ lấy áo choàng, thân hình cao lớn khiến người ta gần như ngạt thở, dung mạo cương quyết tuấn lãng lộ ra dưới ánh mặt trời. Không giống với thiếu niên tuấn mỹ thanh tú, đó là khuôn mặt tràn ngập nam tính, khí chất kiên cường, tràn ngập anh tuấn và mị lực chín chắn. Nhưng khiến người ta để ý nhất lại là ánh mắt của nam tử kia, sắc bén như đao, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Người đàn ông kia chỉ đứng như vậy lại khiến người ta có loại cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Toàn thân Lộ Uy Kiệt vốn có thái độ kiêu ngạo, nhưng trước mặt người đàn ông này, khí thế trong nháy mắt đã yếu đi.
"Tại hạ là người bảo vệ đội buôn này, mọi người có thể gọi ta là Long hộ vệ." Người đàn ông anh tuấn, mặt không thay đổi chút nào nhìn đến các thiếu nam thiếu nữ ngây ngô, trẻ trung này.
Lộ Uy Kiệt nhìn chăm chú người đàn ông kia rất lâu, lúc này mới giật mình phục hồi tinh thần lại, hắn vội vàng che giấu sự sợ hãi với Long hộ vệ, cố gắng tạo khí thế cho mình, nói: "Lộ Uy Kiệt ở phân viện Khí Linh của học viện Phong Hoa, vị này chính là Ninh Hinh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.