Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 461: Bẽ Mặt Liên Hoàn Kiểu Thứ Nhất (8)




Trong nháy mắt hắc thú nhào tới, Hoa Dao và Kiều Sở bèn nhảy sang một bên, Lý Tử Mộ đang kêu rên, chưa nhìn rõ toàn bộ hắc thú thì đã trực tiếp gục trên mặt đất, miệng lớn đầy máu của hắc thú cắn lên cổ Lý Tử Mộ, chỉ nghe một tiếng "răng rắc" giòn vang, tiếng thét chói tai trở nên im bặt!
Máu tươi từ miệng hắc thú rơi xuống mặt đất, từng giọt từng giọt làm ẩm đất.
"Chỉ như vậy thôi sao?" Túy Liên dắt theo Ngân Lang, xoay người nhìn về phía Quân Vô Tà. Lý Tử Mộ đã chết, không bao lâu nữa thì Ngân Lang sẽ trở về giới u linh, nếu Quân Vô Tà muốn dùng Ngân Lang để phá bỏ linh lực thì phải nhanh chóng làm luôn.
Quân Vô Tà khẽ gật đầu, Túy Liên treo bầu rượu bên hông, một tay vòng qua eo của Quân Vô Tà, đi vài bước rồi nhảy lên trên cái cây cao nhất, rất nhanh đã biến mất trong những cành lá rậm rạp.
Hắc thú thả cổ của Lý Tử Mộ ra, ngồi dưới tàng cây, đầu lưỡi nhiễm máu tươi chậm rãi liếm chân trước của mình.
Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ, Phạm Cẩm hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn hắc thú ngồi dưới tàng cây.
Hắn vẫn luôn nghĩ, giới linh của Quân Vô Tà chỉ là một con Hắc Miêu bình thường, không có năng lực chiến đấu gì, nhưng khi Hắc Miêu hóa thân thành con hắc thú, hắn lại hoàn toàn ngây ngẩn cả người!
Giới Linh có thể tự do thay đổi hình dạng thuộc cấp mấy vậy? Hắn cũng không dám nghĩ.
Lúc này Phạm Cẩm mới ý thức được, hắn hoàn toàn không biết gì về Quân Vô Tà, sự mạnh mẽ của nàng, giới linh của nàng, y thuật bí hiểm của nàng...
"Tiểu Tà Tử muốn làm gì?" Kiều Sở ngẩng đầu nhìn lên cây, nhưng cũng không biết có phải Túy Liên cố ý hay không lại giấu Quân Vô Tà giỏi như vậy, không nhìn thấy chút bóng dáng nào.
Những người khác nhún vai, Quân Vô Tà làm gì họ cũng chẳng để ý.
"Sợ rồi sao?" Hoa Dao bước đến bên Phạm Cẩm, nhìn sắc mặt hơi trắng bệch của Phạm Cẩm bèn vỗ lên vai hắn.
Phạm Cẩm lắc đầu, ngồi một bên chẳng nói câu nào. Thi thể của Lý Tử Mộ gục dưới tàng cây, cổ đã bị hắc thú cắn đứt, một mảng máu và thịt không rõ, máu tươi chảy từ thi thể hắn xuống nhuộm đỏ đất dưới thân hắn.
"Thật sự sợ rồi à?" Kiều Sở ngầm bước đến bên cạnh chọc chọc Dung Nhã, âm thầm nhìn Phạm Cẩm mà nói thầm.
Dung Nhã cười nhạt, nói: "Nhìn thấy thỏ trắng bé nhỏ biến thân thành sói lớn, có lẽ trong lúc nhất thời không tiêu hóa được."
Tuổi của Quân Vô Tà và dáng người nhỏ xinh sẽ khiến người ta hiểu lầm nàng vô hại, nhưng trên thực tế, con thỏ bé nhỏ này lại ăn thịt người, ngay cả thú dữ cũng kém nàng.
Phản ứng của Phạm Cẩm quả thực là như vậy, hắn vẫn tự nghĩ mình có thân phận phải bảo vệ người khác, cũng nghĩ phải chăm sóc thật tốt cho Quân Vô Tà khi ở rừng Linh Vũ, nhưng... người được chăm sóc này dường như lại có bộ dáng mạnh mẽ hơn hắn.
Không nói đến tranh linh của Quân Vô Tà, chỉ cần con hắc thú kia cũng đủ khiến người ta thét gào rồi, còn cả thiếu niên áo trắng xinh đẹp...
Lòng tự trọng của người bảo vệ - Phạm Cẩm đã bị thương chút ít rồi...
Đã nói rồi, để ta bảo vệ!
Trên cây, Túy Liên thả Quân Vô Tà trên hai chạc cây thô chắc, để Quân Vô Tà khoanh chân ngồi xuống, bản thân lại dắt Ngân Lang đang run rẩy đứng sang một bên.
Hôm qua, Quân Vô Tà đã chữa khỏi hoàn toàn Thương Ngự Tuyết Liên, hôm nay mới có chỗ để Túy Liên trổ tài.
"Cái này phải dùng thế nào?" Túy Liên lắc lắc Ngân Lang đang trợn trắng mắt ở trong tay, tuy hắn biết Quân Vô Tà muốn phá bỏ linh lực phải chiếm đoạt giới linh, nhưng cũng không biết phải làm thế nào.
Quân Vô Tà lấy hộp Tụ Linh từ trong túi Càn Khôn ra, nhẹ nhàng xoay. Ngân Lang đang được Túy Liên giữ giống như bị một loại sức hút dẫn dắt, từ từ bị hấp thu vào trong quả cầu thủy tinh trong suốt sáng long lanh kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.