Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 451: Rừng Rậm Linh Vũ (1)




Đêm khuya, rừng Linh Vũ đen kịt, đám người Quân Vô Tà dùng cây đuốc để dẫn đường đi trong rừng, mượn ánh lửa soi sáng con đường phía trước.
Tiếng hú của linh thú thỉnh thoảng vang lên trong bóng đêm, màn đêm yên tĩnh, những âm thanh kia khiến người ta cảm thấy sởn tai gai óc.
Cây đuốc cháy hừng hực trên tay Kiều Sở, thỉnh thoảng hắn dùng cây đuốc soi cây cối xung quanh, soi nhìn rất lâu tấm bản đồ trên tay, cuối cùng hắn từ bỏ.
“Cái này cũng gọi là bản đồ sao? Có quỷ đọc mới hiểu.” Kiều Sở buồn rầu cất tấm bản đồ đi.
Phạm Cẩm đã đến rừng Vũ Lâm mấy lần, nghe Kiều Sở nói vậy liền cười nói: “Tấm bản đồ này chỉ cho chúng ta phương hướng cơ bản, bây giờ trời lại tối, tầm nhìn không tốt, cho dù có bản đồ cũng không nhìn rõ đường, hay là chúng ta kiếm nơi nghỉ ngơi, đợi đến sáng mai mặt trời lên rồi đi săn tiếp vẫn chưa muộn.”
Phạm Cẩm lớn hơn bọn họ một chút, lại là người quen thuộc rừng Vũ Lâm, dẫn hướng một cách tự nhiên.
“Ta thấy được đấy.” Kiều Sở gật đầu hùa theo.
“Ban đêm rừng rậm tương đối nguy hiểm, có một số linh thú hoạt động kiếm mồi về đêm, nếu không muốn trở thành món ăn tối của bọn chúng, ta kiến nghị nghỉ ngơi trên cây.” Phạm Cẩm nói.
Đoàn người theo nhau gật đầu, kiếm một cây cổ thụ quanh đó, thân cây vô cùng to, cành lá rậm rạp, vô cùng thích hợp nghỉ ngơi.
Phạm Cẩm lấy sợi dây bên hông ra, buộc lên đầu dây một cái móc, đang chuẩn bị leo lên cây thì thấy Kiều Sở bọn họ đã leo lên cây nhanh như chớp rồi!
Hành động của bọn họ nhẹ nhàng, nhảy một phát là lên, mượn hai bên thân cây, trái phải nhảy vót lên cành cây cao dễ như trở bàn tay.
Ánh mắt Phạm Cẩm lóe lên, đáy mắt hiện lên vẻ tán thưởng.
Hắn vốn cho rằng Quân Vô Tà gọi đám thiếu niên này lên bởi vì bọn họ là bạn, hắn cũng đã chuẩn bị xong, mặc dù thực lực của đám thiếu niên này không đủ, hắn vẫn chăm sóc an toàn cho bọn họ trong rừng, nhưng bây giờ xem ra khả năng của đám thiếu niên này e rằng không hề yếu kém.
Trong đêm, giữa tình trạng tầm nhìn có hạn, bọn họ vẫn tìm kiếm thứ gì có thể sử dụng trong thời gian ngắn, đồng thời hành động nhanh lẹ.
Phạm Cẩm cảm thấy, dù là bản bộ học viện Phong Hoa e là cũng không tìm được mấy ai có thể làm được như vậy.
“Ném dây lên đây, bọn ta kéo hai người lên.” Kiều Sở không chút để ý rằng hành động nhanh nhẹn của bọn họ vượt ra khỏi tiêu chuẩn cần có của đệ tử “phân bộ”.
Phạm Cẩm lấy cái móc trên đầu dây xuống, trực tiếp ném cọng dây vào tay Kiều Sở: “Ta không cần, ngươi kéo Tiểu Tà lên đi.” Phạm Cẩm đưa Quân Vô Tà một đầu dây còn lại, Quân Vô Tà quấn quanh hông, thuận theo chiều lực của Kiều Sở kéo lên cây, còn Phạm Cẩm thì học theo động tác của Kiều Sở, thoắt lên cây.
Nằm trên cành cây cao chót vót, mọi người đều tĩnh lặng. Ánh trăng xuyên qua cành lá rậm rạp lác đác soi trên thân của mấy tên thiếu niên.
“Ê, lâu rồi chưa ngủ như vậy, rất nhiều hoài niệm.” Kiều Sở bỗng nhiên nghĩ ra gì đó, cười thì thầm một tiếng, hắn quay đầu sang một bên, Quân Vô Tà ngủ ngay cành cây bên cạnh, vừa nhìn một cái hắn ngẩn ra một hồi.
Quân Vô Tà không nghỉ ngơi, từ trong người lấy ra một cái bình sứ, đổ ra tay một thứ bột màu trắng, thuận tay bôi lên cành cây, sau khi bôi xong, nàng ném cái bình sứ cho Kiều Sở rồi nói: “Nhiều côn trùng, bôi một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.