Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 429: Là Bệnh Hay Là Độc (4)




Hồ đồ một lúc, Quân Vô Tà đặt ngón tay lên gân xanh nổi trên tay của Phạm Trác để xem mạch đập của hắn.
"Nếu ngươi không muốn hắn chết thì làm theo ta nói." Quân Vô Tà không có thời gian giải thích nhiều với Phạm Cẩm nữa, nàng phải đánh cược, cược xem Phạm Cẩm có thật sự tin tưởng nàng không.
"Ngươi..." Phạm Cẩm nhìn A Tĩnh đang hôn mê, lại nhìn Phạm Trác đang run rẩy, trong ánh mắt tràn ngập sự đấu tranh.
Hắn chứng kiến mọi thứ trước mắt, chắc chắn là tín hiệu nguy hiểm với hắn, bất luận ai nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng cảm thấy Quân Vô Tà đang tạo bất lợi cho Phạm Trác.
Nhưng...
"Ngươi nói đi, ta làm." Đáy lòng của Phạm Cẩm có một âm thanh nói cho hắn biết, nghe theo Quân Vô Tà sẽ không sai.
"Nước ấm, rượu ấm." Quân Vô Tà không thể phân thân, lúc này nàng không thể rời khỏi Phạm Trác nửa bước.
Phạm Cẩm không nói hai lời, xoay người đi chuẩn bị.
Hắc Miêu ngồi ở một bên, nhìn thấy hành động lưu loát của Phạm Cẩm thì hơi đong đưa cái đuôi.
Coi như ngươi thức thời, không uổng công chủ nhân của ta chịu bao nhiêu phiền phức để cứu đệ đệ của ngươi.
Chỉ một lát sau, Phạm Cẩm đã chuẩn bị xong những thứ Quân Vô Tà muốn, đưa qua, nhưng Quân Vô Tà cũng không để ý đến hắn, hết sức chuyên chú điều trị cho Phạm Trác.
Phạm Cẩm đặt đồ xuống, sự yên tĩnh trong phòng khiến hắn có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình, hắn ngồi xổm xuống, kiểm tra tình trạng vết thương của A Tĩnh, phát hiện chỉ là vùng cổ của A Tĩnh bị rách chút da, chảy chút máu rồi ngất đi, cũng không ảnh hưởng gì đến tính mạng. Khiêng A Tĩnh đến một gian phòng khác được thu xếp tốt, Phạm Cẩm ngoan ngoãn đứng bên giường, lẳng lặng nhìn Quân Vô Tà điều trị cho Phạm Trác.
Nhưng mà vừa nhìn thấy đã làm cho Phạm Cẩm vô cùng sợ hãi. Lúc trước hắn không hề nghĩ cẩn thận xem Quân Vô Tà muốn làm gì, nhưng nhìn thấy Quân Vô Tà không ngừng cho Phạm Trác uống đan dược, lại liên tục bôi thuốc mỡ lên huyệt vị của hắn, thần sắc trở nên vô cùng sợ hãi.
"Tiểu Tà... Ngươi đang điều trị cho Tiểu Trác sao?" Phạm Cẩm kinh ngạc mở miệng.
"Câm miệng." Quân Vô Tà bỗng dưng liếc hắn một cái, Phạm Cẩm lập tức che miệng mình lại.
Nhiều năm sau, mỗi khi Phạm Cẩm nhớ đến mọi việc của hôm nay, lại có cảm giác không biết nên khóc hay nên cười, lúc đó mình lại giao đệ đệ đang mang bệnh nặng cho một tiểu thiếu niên mười bốn tuổi điều trị, rốt cuộc là hắn thần kinh cỡ nào hả.
Sau một hồi run rẩy, cuối cùng Phạm Trác cũng yên ổn lại, hai mắt hắn nhắm nghiền, trên gương mặt trắng nõn tràn ngập vẻ đau khổ, Quân Vô Tà mang nước ấm đến lau sạch sẽ vết máu loãng trên người Phạm Trác, lại đổ rượu ấm vào trong miệng hắn.
Sau một lát, Phạm Trác lại run rẩy lần nữa!
"Ấn hắn xuống." Quân Vô Tà lùi từng bước ra phía sau, nói với Phạm Cẩm.
Phạm Cẩm vội vàng đi đến bên giường, vẻ mặt đau khổ khi nhìn thấy đệ đệ của mình, đưa tay ấn vai của hắn xuống, không cho hắn vùng vẫy quá mức.
"Phụt!"
Phạm Trác bất ngờ hé miệng, một chất lỏng màu đen phun từ trong miệng hắn ra, bắn lên khuôn mặt của Phạm Cẩm.
Chất lỏng kia bốc mùi tanh hôi, thiếu chút nữa xông cho Phạm Cẩm ngất xỉu, nhưng Phạm Cẩm lại không dám lộn xộn, chỉ có thể khẩn trương nhìn Phạm Trác liên tục phun chất lỏng màu đen ra ngoài.
"Nghiêng người đi." Âm thanh của Quân Vô Tà lại vang lên.
Phạm Cẩm lập tức hiểu được ý của nàng, lật người Phạm Trác một chút, để hắn nằm nghiêng ở bên giường.
Phạm Trác nôn mửa không ngừng, nhưng cơ thể run rẩy đã từ từ yếu đi, vật dơ bẩn vừa phun ra cũng càng ngày càng ít hơn, cuối cùng, sau khi không còn gì để nôn ra nữa, Quân Vô Tà mới khoát tay áo, nói: "Để hắn nằm xuống."
Phạm Cẩm lập tức làm theo, hắn phát hiện sắc mặt của Phạm Trác lúc này đã tốt hơn rất nhiều, những vệt xanh tím trên mặt đã rút đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.