Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 393: Bạn cùng phòng không hòa hợp (1)




Hai người dừng chân trước một gian phòng tại học viện Phong Hoa, Phạm Cẩm sau khi đưa cho Quân Vô Tà y phục liền đưa nàng tới gian phòng của mình.
Bên trong gian phòng, một thiếu niên làn da tái nhợt, ảm đạm, đang ngồi đọc sách bên bệ của sổ. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt âm trầm lướt qua. Ánh mắt đó khiến người ta nhìn vào có cảm giác không thoải mái. Lúc đầu, ánh mắt hắn thoáng dừng lại trên người Quân Vô tà một chút rồi khẽ nhíu mày, nhưng khi nhìn thấy Phạm Cẩm đứng đằng sau thì đôi mắt ấy chợt sáng lên, ẩn chứa suy nghĩ gì đó nhưng rất nhanh liền thu tầm mắt lại, tiếp tục đọc cuốn sách đang cầm trên tay.
“Sau này ngươi sẽ sống ở đây, ta ở lầu bảy, phòng ngoài cùng phía bên phải, nếu có bất cứ việc gì thì cứ đến tìm ta.” Phạm Cẩm nở nụ cười, dứt lời liền vỗ vỗ vai Quân Vô Tà động viên nàng.
Quân Vô Tà gật đầu. Phạm Cẩm cáo từ xong liền quay lưng đi.
Quân Vô Tà nhìn cách bài trí trong phòng, cũng không có ý kiến gì.
Chỗ ở của nam và nữ trong học viện Phong Hoa tách biệt nhau, số lượng toàn bộ đệ tử nữ so với đệ tử nam không đến một phần mười.
Giường của Quân Vô Tà nằm ở phía bên phải, đối diện là giường của một thiếu niên âm trầm, nàng cũng không có hứng thú muốn quản người khác như thế nào, chỉ chăm chú sửa sang lại đồ đạc của mình.
Ngoại trừ quần áo và đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, Phạm Cẩm còn chuẩn bị cho nàng một ít đồ dùng thiết yếu thường ngày, vô cùng chu đáo.
Từ lúc Quân Vô Tà bước vào phòng đến tận khi nàng đã sắp xếp xong tất cả, bạn cùng phòng của nàng cũng không hề hé răng nửa lời, cả phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh sột soạt của sách.
Một lát sau, một thiếu niên đeo ngọc bài trước ngực bước vào cửa, khi nhìn thấy Quân Vô Tà đang ngồi trong phòng, lúc đầu hắn ta hơi sững sờ một chút, ngay sau đó liền bước đến phía mép giường thiếu niên ảm đạm kia.
“Doãn Ngôn, tiểu tử này là bạn cùng phòng mới của ngươi hả?” Người đó nhìn thiếu niên đang cúi đầu đọc sách kia, nói.
Doãn Ngôn ngẩng đầu, khẽ gật một cái, thần sắc có chút không kiên nhẫn.
“Vậy sau này ngươi phải chịu khổ rồi, cái bọn tân binh vừa mới nhập học này, đều là một lũ phiền phức. Không biết viện trưởng nghĩ gì trong đầu nữa, loại tay mơ như vậy đáng lẽ phải lập tức cho xuống phân viện để tu luyện cho tốt đã chứ, lại đem tới bản bộ làm cái gì không biết.” Thiếu niên không một chút e ngại mở miệng, hoàn toàn không để ý đến Quân Vô Tà đang ở ngay bên cạnh.
Doãn Ngôn nhếch mép nói: “Nếu thực sự phiền phức, thì tốt hơn hết là nên thành thật một chút.” Lời này, vừa giống như đang nói với thiếu niên kia, vừa giống như đang cảnh cáo Quân Vô Tà.
“Thôi được rồi, hôm nay ta nghe nói, Phạm Cẩm vậy mà lại dẫn một tên tay mơ trở về, ngươi nói xem hắn ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Sắp phải cử hành săn linh rồi, hắn lại đưa bình dầu (*) này về để làm cái gì?”  
Doãn Ngôn nghe xong, ánh mắt đột nhiên trở nên âm u, hai mắt hướng về phía Quân Vô Tà đang yên lặng ngồi ở trên giường lúc này vừa gọi Hắc Miêu đi ra. Nàng ngồi dựa vào giường, trong khi Hắc Miêu thì đang cố chui rúc vào giữa hai chân nàng. Khung cảnh hòa hợp ấy khiến người ta không thể nói ra được bằng lời.
Doãn Ngôn bất ngờ đứng dậy, đi về phía Quân Vô Tà.
Một bóng đen bỗng nhiên bao phủ ở phía đuôi giường, Quân Vô Tà chậm rãi ngước mắt lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh mắt ảm đạm tĩnh mịch kia.
“Học viện Phong Hoa không cho phép tùy ý triệu hồi giới linh, ngươi không nhìn thấy sao? Không nhìn thấy quy tắc viết trên bảng nội quy à?” Giọng nói âm trầm của Doãn Ngôn khiến người ta không khỏi cảm thấy run sợ.
Vậy mà trong mắt Quân Vô Tà không hề có một chút sợ hãi nào, chỉ là nàng không có một chút cảm xúc nào khi nhìn ánh mắt tràn đầy địch ý của “bạn cùng phòng”.
Thiếu niên vừa nãy bước vào phòng cũng không khỏi sửng sốt, trong giọng nói của Doãn Ngôn chứa đầy hàm ý đối địch, điều này đến kẻ ngu cũng nhận ra.
Mặc dù bọn hắn vốn dĩ không ưa đám học sinh mới vào trường, nhưng lời nói vừa rồi của Doãn Ngôn cũng có phần hơi quá rồi.
Quân Vô Tà chỉ lạnh lùng nói: “Trong vòng ba thước.”.
Dứt lời liền rũ mắt xuống, thậm chí nàng còn không thèm liếc Doãn Ngôn lấy một cái.
***
(*) Bình dầu: ý chỉ người thừa thãi, người bị ghét bỏ, con ghẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.