Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 369: Người còn cần không (1)




Vẻ mặt Hà Thu Sinh tái mét, khóe miệng mím chặt đến tím bầm, bị người khác đánh trực tiếp vào miệng như thế, quả thật ông ta mất mặt xuống tận nhà bà nội rồi.
Lão viện trưởng nhìn về phía Quân Vô Tà một lần nữa, ánh mắt đã trở nên niềm nở lạ thường, nhìn nàng như nhìn một khối vàng nguyên chất.
“Ngươi tên là Quân Tà phải không? Về sau hãy cố gắng ở Đông viện, nếu như có gì không hài lòng, cứ việc nói ra.” Lão viện trưởng nói một cách ân cần khác thường, sao trước đây ông ta chưa từng gặp kiểu thiếu niên ra tay hào phóng như vậy, hận không thể ở lại học viện Phượng Thê cả đời.
Quân Vô Tà không đáp lại điều gì.
Lão viện trưởng lại hắng giọng một cái, nói với Hà Thu Sinh bên cạnh: “Chuyện lúc trước đã là quá khứ rồi, đừng nhắc lại nữa. Quân Tà vừa mới đến học viện Phượng Thê, ngươi cũng quản đệ tử của ngươi đừng đi gây thêm phiền phức cho người ta, nếu để ta biết được đệ tử của ngươi ức hiếp người ta, ta sẽ không khách khí đâu đấy.”
Dưới sự cân nhắc về tiền bạc, ai khinh ai trọng, lão viện trưởng biết rõ.
Khóe miệng Hà Thu Sinh run rẩy, há miệng hít một hơi, nửa ngày cũng không nói được một chữ.
Tiểu tử này đứng êm đẹp ở đây. Đệ tử của ông ta vẫn còn nằm trên giường.
Rốt cuộc ai ức hiếp ai?
Tuy nhiên Hà Thu Sinh hiểu rõ, trong mắt lão viện trưởng, người nào nhiều tiền người đó là ông lớn. Sở dĩ Nam viện có thể làm mưa làm gió ở học viện Phượng Thê, còn không phải bởi vì đệ tử của bọn họ nhiều tiền? Nhưng bây giờ đảo ngược rồi, cái ổ ăn mày tự nhiên lại xuất hiện một tên thổ hào, bây giờ Hà Thu Sinh không thể lấy chuyện tiền bạc ra diễu võ dương oai được nữa.
Tất cả học sinh của Nam viện có cộng gộp lại mấy năm cũng không đủ mười vạn, làm sao so bì được với người ta?
Quở trách xong Hà Thu Sinh, lão viện trưởng nở nụ cười hòa nhã như đang đắm mình trong gió xuân, nhìn về phía Quân Vô Tà: “Nếu ngươi không hài lòng về Yến Bất Quy, ngươi cứ nói thẳng, trong các lão sư còn lại của viện, ngươi muốn theo ai cũng được.”
Quân Vô Tà lãnh đạm nói: “Đông viện rất tốt.”
“Đúng, đúng, đúng, Yến Bất Quy có thể tìm thấy đệ tử như ngươi quả là phúc phận đã tu từ kiếp trước của hắn.” Lão viện trưởng cười vô cùng rạng rỡ.
“Nếu không có chuyện gì, ta đi trước đây.” Quân Vô Tà không có hứng thú gì với vẻ mặt nịnh hót của lão viện trưởng.
“Không có việc gì, không có việc gì, ngươi về đi, Bất Quy, nhanh tiễn đệ tử của ngươi về, gió lớn đừng thổi nữa, thấy tiểu tử gầy yếu, ta sẽ nói nhà bếp làm thêm món cho Nam viện các ngươi.” Lão viện trưởng mấy khi hào phóng một lần.
Yến Bất Quy đưa Quân Vô Tà rời đi với vẻ mặt căng thẳng, mãi đến khi đi ra phía sau thư phòng của viện trưởng, vẻ mặt của ông ta vẫn đờ đẫn.
“Tiểu tử, ngươi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Yến Bất Quy nhìn Quân Vô Tà, ném ra tờ ngân phiếu ấy, đừng nói sáng mù mắt Hà Thu Sinh và viện trưởng, ngay cả Yến Bất Quy cũng cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.
Cái tên này thường ngày ăn mặc vô cùng đơn giản, thoạt nhìn tựa như là con cái của một nhà bình thường, nhưng vừa mới ra tay đã là mười vạn lượng.
Yến Bất Quy đến Hạ Tam Giới nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng sờ qua số tiền trên một trăm lượng bạc.
“Nhiều?” Quân Vô Tà nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Yến Bất Quy, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Sau khi sống lại, nàng chưa bao giờ mua bất kỳ vật gì, cần cái gì, Quân Tiển đều chuẩn bị cho nàng, nàng hầu như chẳng bao giờ dùng đến tiền bạc, mà những ngân phiếu mang theo trên người cũng là Quân Tiển kín đáo đưa cho nàng lúc nàng đi ra ngoài, đối với nàng mà nói nó chẳng khác gì mớ giấy vụn.
“Ngươi còn muốn không? Ta vẫn còn.” Quân Vô Tà thấy Yến Bất Quy hình như rất để ý tới ngân phiếu, nàng phủi tay lấy từ trong ống áo ra… một mớ ngân phiếu.
Mức tiền của mỗi tờ đều không dưới năm vạn lượng!
Ngoài Quân Tiển ra, lúc Quân Vô Tà rời đi Mặc Thiển Uyên cũng nhét vào không ít tiền.
Một người là vương gia, một người là hoàng đế, ngân phiếu được lấy ra chắc chắn không có tờ nào không mang theo chữ vạn.

Quân Tà vứt ngân phiếu như vứt giấy vệ sinh, ta yên lặng nhìn bát súp cay, hào khí ngất trời nói với người phục vụ: “Cho ta thêm phần khoai tây năm đồng!” Có tiền là phải phóng khoáng như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.