Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 306: Không đội trời chung (1)




Lúc trời sáng, Kiều Sở rời đi, canh giữ cửa phòng Quân Vô Tà.
Hoa Dao cùng Quân Vô Tà ngồi đợi Tần Nhạc xuất hiện tại Tàng Vân phong.
Lúc Tần Nhạc xuất hiện ở Tàng Vân phong, dẫn tới không ít tiếng la hét của các thiếu niên mới đến, bọn họ từng người đều dùng ánh mắt cực kỳ sùng bái dõi theo Tần Nhạc.
Chủ nhân chân chính của Khuynh Vân Tông, được lan truyền là người có y thuật mạnh nhất trong thiên hạ!
Tông chủ các đời của Khuynh Vân Tông, y thuật đều cực kỳ cao siêu, trong thời kỳ đầu người sáng lập Khuynh Vân Tông chính là thần y nổi danh nhất thiên hạ, sau khi Khuynh Vân Tông thành lập, theo mỗi một đời tông chủ sinh ra, thế nhân đã quen đặt danh tiếng đệ nhất thiên hạ thần y đi cùng với chức vị tông chủ Khuynh Vân Tông.
Hầu như mỗi ngày đều có người ngưỡng mộ danh tiếng mà đến, mong đợi Tần Nhạc có thể ra tay, giúp bọn hắn chữa trị ốm đau, ngoại trừ trị liệu vết thương ra, một lý do khác khiến người ta tranh nhau đến chính là đan dược.
Y thuật dược hầu như không bao giờ tách ra khỏi luyện chế đan, phàm là y thuật tuyệt đỉnh đều sẽ có một hai loại độc môn đan dược như vậy.
Ở Khuynh Vân Tông, y thuật của Tần Nhạc có thể làm cây khô sống lại, chữa lành vết thương trên người, mà đan dược của Khuynh Vân Tông cũng giống như vậy, được mọi người khao khát có được, dù sao ai cũng không dám đảm bảo mình sau này có thể bị bệnh nặng hay không, nếu như mỗi lần đều phải không ngại nghìn dặm chạy tới Khuynh Vân Tông cầu y, không nói đến vết thương có thể chịu đựng được lộ trình dài như vậy hay không, chỉ mỗi việc đường dằn xóc cũng đủ để cho một số vết thương nặng mà chết ở nửa đường.
Hơn nữa, mỗi tháng Tần Nhạc chỉ cố định chuẩn bệnh cho một người, có thể có được tư cách này cũng đã là vấn đề, trừ phi có thể đưa ra vật gì làm cho tông chủ Khuynh Vân Tông phải chú ý, hoặc chỉ có thể chờ đợi mỗi tháng một người.
Vì cầu được Tần Nhạc ra tay, vô số người giàu tự nguyện trở thành khách khanh của Khuynh Vân Tông, bao nhiêu phú hào tan hết gia tài, chỉ để cầu một gã trầm tính.
Cho nên, trong mắt thế nhân, cái mà tông chủ Khuynh Vân Tông sở hữu, tuyệt đối không phải y thuật đơn giản như vậy.
Đừng nói trở thành tông chủ của Khuynh Vân Tông, chỉ cần trở thành đệ tử của Khuynh Vân Tông, cũng đủ làm cho những thiếu niên này vui vẻ ra mặt.
Có những người chỉ muốn có cảm giác tồn tại trước mặt Tần Nhạc, nhưng vừa nghĩ tới vẻ mặt ảm đạm của Kha Tàng Cúc đều trở nên trung thực hơn.
Tần Nhạc mang theo nụ cười ấm áp từ trong Tàng Vân phong đi qua, kiểu khí chất cao quý, ôn hoà đó vừa khiến người ta không dám tùy ý đến gần, lập tức để lại ấn tượng tốt vô cùng trong lòng những đệ tử khác, không ít người còn âm thầm đưa ra lời thề, sau này phải học tập phong cách mạnh mẽ củaTần Nhạc.
Dưới con mắt dòm ngó của mọi người, đi đến chỗ phía sau Kha Tàng Cúc, bước vào cửa, nụ cười trên mặt Tần Nhạc liền biến mất không hình không dạng, dung mạo anh tuấn đừng nói đến nụ cười, chân mày nhíu chặt đã thể hiện tâm tình của hắn lúc này không hề tốt.
Ôm gương mặt, Tần Nhạc bước nhanh về phía trước, mọi thứ đối với nơi này ông ta đã nhớ kỹ trong lòng, chẳng mấy chốc, ông ta liền vào trong thư phòng, tìm được cổ tịch mà Kha Tàng Cúc đang lật xem.
Một âm thanh va chạm, Tần Nhạc đóng cửa thư phòng.
Hoa Dao ngồi trước bàn đọc sách chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt xấu xí kia mang theo nụ cười bí ẩn kỳ lạ, một con Hắc Miêu nằm trên mặt bàn của hắn, hơi híp mắt lại giống như đang ngủ.
“Tần tông chủ sao lại tức giận như vậy?” Hoa Dao bắt chước giọng nói của Kha Tàng Cúc.
Tần Nhạc khẽ nhíu mày, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
“Ta muốn ngươi điều chế một loại độc dược cho ta, khiến người ta sống không bằng chết, một loại độc dược phải chịu muôn vàn đau khổ!” Biểu cảm khuôn mặt Tần Nhạc đang cực kỳ giận dữ, mang theo sự thù hận, đáy mắt vô cùng độc ác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.