Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 300: Hy vọng (1)




Sáng sớm ngày thứ hai, Quân Vô Tà rời khỏi phòng và đi đến vườn thuốc ở Tàng Vân phong.
Kha Tàng Cúc rất đam mê luyện chế độc dược, ở Tàng Vân phong khắp nơi đều có bày vườn thuốc, dược liệu ở đây cũng được trồng vô cùng phong phú.
Không làm cách nào dùng thứ chất lỏng màu xanh kia để trồng Ngự Tuyết Liên bồi bổ tinh lực, Quân Vô Tà giờ chỉ có thể trông đợi cơn khát sẽ nhanh chóng qua đi, cố gắng hấp thụ chút linh lực ít ỏi bằng các loại thảo dược có trong vườn thuốc này.
Sau lần đầu tiên sử dụng công lực vào ngày hôm qua, Quân Vô Tà mới thực sự ý thức được lực độc hữu của thế giới này có sức mạnh ghê gớm đến mức nào, mặc dù nàng có y thuật đó nhưng không hề có ý định là sẽ mang theo nó bên người.
Có Hoa Dao miệng vàng ý ngọc, các thanh niên ở đây xem như sống rất an nhàn, mỗi ngày không phải lo bị đói bụng, lại không cần phải làm việc nhiều, chỉ cần chăm sóc tốt cây hoa ở Tàng Vân phong là được.
Mới sáng sớm, hàng chục thanh niên mang theo xô chạy đến các vườn thuốc khác nhau để tưới nước.
Nhắc tới kể cũng lạ, hôm qua đám thanh niên này còn nhìn Quân Vô Tà và Kiều Sở bằng nửa con mắt, vậy mà sáng hôm này vừa trông thấy họ lại cứ thế đi vòng qua, không dám lại gần, ai nấy đều giống như bị dọa cho khiếp vía, chạy càng xa càng tốt, cũng bởi thế mà gần chỗ ở của Quân Vô Tà, bốn phía xung quanh vườn thuốc đều không có người chăm sóc, chỉ có Kiều Sở xách theo xô nước, cùng mấy cô gái đang cầm bầu nước tạt nước bắn tứ tung, gương mặt ai nấy đều tràn ngập vẻ đáng yêu.
“Tiều Tà, chúng ta không mau đi tìm Hoa ca đi, còn ở đó trồng hoa trồng cỏ làm gì hả?” Đổ xong xô nước, Kiều Sở đang chán muốn chết, hắn dựa vào một bên thân cây ngồi xuống, miệng ngậm một cọng cỏ xanh, hai tay đặt lên phía sau đầu, chăm chú nhìn Quân Vô Tà đang bận rộn với đám thảo dược trong vườn.
Người này vừa biết làm thuốc, vừa biết chế độc dược, không những thế còn biết dùng mưu kế trừng trị kẻ ác, lại bỗng dưng có hứng thú ngồi trong vườn thuốc chăm sóc cây cỏ, hình ảnh này nhìn thế nào cũng khiến người khác cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Quân Vô Tà đối với ánh nhìn cảm thán của Kiều Sở lại không hề có chút quan tâm nào, giả bộ mắt điếc tai ngơ, toàn bộ sự tập trung của nàng đều rơi vào đám thảo dược có trong vườn thuốc này. Đây đều là những thảo dược vô cùng quý hiếm, trước kia nàng cũng chỉ được biết qua sách vở, ở Lân Vương phủ, Quân Vô Tà có rất nhiều loại thuốc mà không có cách nào điều chế được, không có lý do gì khác, chính là bởi vì dược liệu không đủ.
Số lượng dược liệu ở trong nước rất hạn chế, một số thảo dược quý hiếm ngay cả ở Mặc Thiển Uyên cũng không thể nào tìm thấy, Quân Vô Tà cũng đã thử đã tìm kiếm tất cả các nguyên liệu thuốc quý trong nước còn sót lại, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Không ngờ rằng, trong Tàng Vân phong này lại có rất nhiều những thảo dược mà nàng từng nhìn trộm qua từ rất lâu rồi. Có mấy thứ này, Quân Vô Tà có thể chế biến ra những loại thuốc mà trước đó đã từng không có cách nào chế biến được.
Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra, càng là dược liệu quý hiếm thì trong quá trình trồng linh lực có thể hấp thụ được càng nhiều, hiệu nghiệm càng nhanh mặc dù vẫn không thể so được với Ngự Tuyết Liên, nhưng so với các loại thảo dược bình thường vẫn còn tốt hơn nhiều.
Phát hiện này làm cho Quân Vô Tà tràn đầy động lực và hưng phấn, tuy vậy nàng vẫn giữ thái độ chăm sóc cây cỏ giống như một người làm vườn, không có gì khác biệt.
Quân Vô Tà ở trong vườn thuốc đúng một ngày, Kiều Sở bởi buồn chán nên chỉ biết chạy đi tìm Hoa ca từ sáng sớm.
Lúc màn đêm buông xuống, khi Quân Vô Tà vẫn chưa rời khỏi vườn thuốc, các vườn thuốc ở Tàng Vân phong mỗi đêm đều sẽ châm đèn dầu, đèn sẽ được thắp sáng mỗi đêm để mọi người có thể chăm sóc những loại thảo mộc quý hiếm này cả ngày lẫn đêm.
Dưới ánh trăng, Quân Vô Tà ngồi xổm bên cạnh vườn thuốc, đang lơ đãng nhìn vào một gốc băng thảo thì bỗng nhiên, từ bên trong ống tay áo của nàng truyền đến một tia ấm áp. Nàng theo bản năng duỗi tay, một viên ngọc bích hiện ra, rơi xuống lòng bàn tay nàng.
Nhuận Mộc Châu, ban đầu do Quân Vô Dược đưa cho Tiểu Bạch Liên, rồi khi Tiểu Bạch Liên hóa thành Bạch Liên sau khi tu luyện, vốn dĩ viên ngọc này trước giờ vẫn được hắn đeo trên người, nhưng sau khi trở về cơ thể của Quân Vô Tà thì lại không có cách nào mang nó theo bên người nên chỉ đành đem giao cho Quân Vô Tà cất giữ hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.