Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 223: Vả mặt lần thứ ba (5)




Một vầng sáng màu cam linh khí tản ra quanh thân của Quân Vô Tà, 9 người Khuynh Vân Tông còn lại, khiếp sợ nhìn Quân Vô Tà.
Giai đoạn Cam Linh, đã có thể giải phóng được linh lực ra ngoài với mức độ như thế!
Sao có thể!
Trước mắt mọi người, bất quá chỉ là một Cam Linh, thậm chí còn yếu hơn rất nhiều so với Quân Tiển bọn họ, nhưng vì một lý do không rõ ràng nào đó, khi bị cặp mắt giống như băng hàn kia theo dõi, bọn họ liền cảm thấy giống như lọt vào địa ngục Tu La khiến nhân tâm kinh hãi.
Một cam linh quỷ dị, một giới linh nhìn không ra cấp bậc, sự kết hợp này không thể không làm cho mọi người cảm thấy sợ hãi.
Quân Khanh đang ở trong hỗn chiến kinh ngạc nhìn Quân Vô Tà, hắn rõ ràng nhớ rõ giới linh của Quân Vô Tà vừa mới thức tỉnh được mấy tháng, nàng như thế nào đã đột phá tới cam linh?
Tốc độ đột phá điên cuồng bậc này, ngay cả Quân Khanh cũng thực sự hoảng sợ!
Quân Vô Tà đã chuẩn bị ra tay, nhưng mà ngay khoảnh khắc nàng đánh sâu về phía đệ tử Khuynh Vân Tông, một thân ảnh màu trắng lại lặng yên bay qua từ phía sau nàng.
"Loại tiểu nhân vật này giao cho ta xử lý đi, chủ nhân có thể nghỉ ngơi ở một bên." Giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền vào trong tai Quân Vô Tà, gió nhẹ mang đến một mùi nồng đậm hương rượu, tràn ngập quanh hơi thở của Quân Vô Tà.
Quân Vô Tà hơi sửng sốt, nhìn bóng dáng màu trắng kia, bước chân đang đi bỗng thu trở về.
Túy Liên!
Bạch y của thiếu niên phất phơ ló ra sau một gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân, hai má trên mặt còn hơi ửng đỏ, nhảy bước lớn vào bên trong chiến trường. Nơi hắn đi qua, giống như cuốn lên một đạo gió xoáy, đám người Quân Tiển đang gặp nguy cơ bên trong, chỉ cảm thấy có một luồng lực lượng ngang ngược lôi kéo cổ áo bọn họ, giây tiếp theo, bọn họ đã bị ném trực tiếp ra khỏi chiến trường!
Trong thời gian chớp mắt, toàn bộ đám người Long Kỳ đang bị vây khốn bên trong đã bị ném ra ngoài chiến trường.
Trên chiến trường, duy thấy một mỹ thiếu niên bạch y đơn độc lạnh lùng đứng ở bên trong vòng vây của Khuynh Vân Tông, quần áo hắn hơi rộng mở, lộ ra một mảnh da thịt trắng tinh, hắn hơi nhún vai, nghiêng tay, trong tay còn xách theo một bầu rượu tinh xảo hoa mỹ.
Túy Liên đạp hai chân lên trên đất ướt, vết máu nhớp dính trải rộng các nơi dưới chân hắn, hắn hơi ngửa đầu, con ngươi bừa bãi đảo qua toàn bộ người Khuynh Vân Tông.
"Gia gia! Tiểu thúc!" Đồng thời khi Quân gia phụ tử bị ném ra, Quân Vô Tà lập tức dùng linh lực đón lấy hai người, vững vàng hạ xuống trên mặt đất.
"Vô Tà, thiếu niên kia là ai?" Quân Khanh đỡ Quân Tiển, nhìn Tuý Liên đang bị Khuynh Vân Tông vây quanh, mới vừa rồi hắn căn bản không cảm giác được có bất luận kẻ nào tới gần, đã bị người ném ra ngoài, hiện giờ xem ra, tất cả đều là do thiếu niên kia làm.
"Hắn là Túy Liên." Quân Vô Tà banh mặt, ánh mắt nhanh chóng đảo qua trên người Quân gia phụ tử. Sau khi xác định bọn họ không có vết thương trí mạng, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Nhưng lại nhìn thấy quần áo nhiễm đầy máu hồng cùng với những miệng vết thương dữ tợn của hai người, tức giận vừa mới tắt, lại lần nữa cuốn lên lửa giận ngập trời!
Quân Vô Tà quay đầu nhìn về phía Túy Liên và Hắc thú ở trên chiến trường, lạnh giọng hạ lệnh.
"Một tên cũng không lưu."
Dám làm Quân Tiển và Quân Khanh bị thương, liền tìm chết đi!
"Thu nhận." Khóe môi Túy Liên gợi lên, linh hồn dưới sự kích thích của rượu, dần dần chìm đắm trong điên cuồng!
"Ngươi là người nào!" Thiếu niên đột nhiên xâm nhập vào cuộc chiến và làm rối tung xung lượng của bọn họ, trên mặt đệ tử Khuynh Vân Tông lập tức lộ ra hận ý dữ tợn.
Đầu tiên là Hắc thú nhanh chớp nhoáng, sau đó là mỹ thiếu niên xuất quỷ nhập thần, sự tình phát sinh liên tiếp, đã làm điên đảo nhận thức của bọn họ.
Nếu nói tốc độ của Hắc thú quá nhanh, tuy nhiên bọn họ ít nhất còn có thể thấy rõ thân ảnh Hắc thú, nhưng thiếu niên này thì xuất hiện khi nào?
Không một ai chú ý tới!
Ngay cả vị cường giả lam linh, cũng là sau khi Túy Liên đứng yên, mới ý thức được có nhiều thêm một vị thiếu niên đẹp như vậy.
Túy Liên quét mắt lạnh, tùy tay giơ lên bầu rượu xách theo, vui sướng rót vào trong miệng, tiêu sái lau tí rượu bên môi, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên: "Nhớ kỹ, hôm nay đưa các ngươi lên đường, là ông nội Túy Liên của các ngươi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.