Tuyệt Thế Thần Y: Phúc Hắc Đại Tiểu Thư

Chương 200: Trấn Hồn Ngọc (2)




"Trân Hồn Ngọc? Đây không phài là Hồn Ngọc?" Quân Vô Tà nhìn Tiểu Bạch Liên, tên nói ra từ trong miệng hắn, so với nàng biết, nhiều hơn một chữ".
Tiểu Bạch Liên chớp chớp đôi mắt, có chút chần chờ nói: "Hồn Ngọc lờ cái gì, ta chưa từng nghe nói qua, nhưng ở u Linh Giới ta đã gặp qua
bức họa về Trấn Hồn Ngọc, chính là dạng này không sai, hơn nữa
trên ngọc này, có hồn lực của u Linh Giới."
"Hồn lực là cái gì?" Quân Vô Tà càng nghe càng hồ đồ, Tiểu Bạch Liên nói quá nhiều thuật ngữ trong thế giới Giới Linh.
Tiểu Bạch Liên nhìn ánh mắt nghi hoặc của Quân Vô Tà, do dự một chút, nhảy xuống mặt đất, hắn nghiêm trang nhìn Quân Vô Tà nói: "Chủ nhân dường như không hiểu chút nào về U Linh Giới a, được rồi, ta có thể chậm rãi nói cùng ngươi."
"Hồn lực chính là lực lượng tu luyện Giới Linh, còn gọi là linh hồn lực, bản thân Giới Linh chúng ta chính là linh hồn, cho nên lực lượng cũng là một bộ phận của linh hồn. Trấn Hồn Ngọc là một trong bảy đại pháp bảo của U Linh Giới, có khả năng bảo hộ linh hồn và chữa khỏi năng lực của linh hồn. Bất luận linh hồn bất kham cỡ nào, dưới ảnh hưởng của Trấn Hồn Ngọc, cũng sẽ dần dần lấy lại sự bình tĩnh của nó, sau đó khôi phục bản tâm. Bất quá...... từ trước tới nay ta chưa thấy qua Trấn Hồn Ngọc chân chính. Trước đây chỉ nghe bọn hắn nói, bảy bảo vật đã thất truyền trong đại chiến, hiện tại ở U Linh Giới, chỉ còn lại sách vẽ lại hình ảnh của bảy bảo vật, vì thế giới chủ đã tạo ta rất nhiều Giới Linh đều đi tìm vị trí của bảy bảo vật."
Nói xong, trên mặt Tiểu Bạch Liên lại lộ ra tươi cười ngây ngốc.
"Không nghĩ tới vận khí của ta lại tốt như vậy, cư nhiên có thể phát hiện ra Trấn Hồn Ngọc! Nếu có thể đem Trấn Hồn Ngọc mang về U Linh Giới, ta nhất định có thể sẽ có được rất nhiều tiền thù lao." Tiểu Bạch Liên càng nghĩ càng vui vẻ, không hề chú ý tới, sắc mặt của Quân Vô Tà đã dần dần biến thành màu đen.
Một tiểu Giới Linh ngây ngốc, làm trò trước mặt chủ nhân nhà mình nói muốn đem bảo bối của chủ nhân nhà mình mang đi.
Ngoài từ chết, không thể tìm thấy tính từ thứ hai.
"Chủ nhân, ta có thể giết chết tiểu tử này sao?" Tiểu hắc miêu híp nửa mắt, nóng lòng nhìn Tiểu Bạch Liên.
Tiểu Bạch Liên lập tức giật mình một cái, vội thu hồi tươi cười trên mặt, nhút nhát sợ sệt nhìn tiểu hắc miêu.
"Ngươi...... Ngươi đừng tới đây......"
"Ngươi còn có thể ngu xuẩn thêm chút nữa sao? Liền tính không có điểm để dùng, cư nhiên còn dám nhìn trộm bảo bối của chủ nhân, ngươi là loại tiểu bạch nhãn lang (chó trắng) vô dụng, giữ lại cũng thật là lãng phí, không bằng để ta ăn ngươi!" Nuốt Giới Linh nuốt thực đã ghiền, tiểu hắc miêu liếm liếm răng nanh bén nhọn.
Lá gan của bông hoa ngu xuẩn này đúng thật là càng ngày càng lớn!
Tiểu Bạch Liên đột nhiên sửng sốt, ngốc lăng lăng nhìn tiểu hắc miêu, giây tiếp theo, nước mắt lăn xuống từ khóe mắt hắn, hắn oa một tiếng gục xuống bên chân Quân Vô Tà, một đôi tay nhỏ hô hô thịt ôm làn váy Quân Vô Tà lau nước mắt nước mũi một phen nói: "Ta...... ta không có ý tứ này, ta không nghĩ sẽ lấy đồ vật của chủ nhân, ta chỉ muốn nói, về sau nếu chủ nhân không còn, ta mới có thể đem trấn Hồn Ngọc mang về."
Hắn là một bông hoa trung thành, mới sẽ không đi trộm đồ vật của chủ nhân!
Sắc mạt Quân Vô Tà càng đen. Bông hoa ngu xuẩn này lợi còn mượn gió bẻ mãng, bay lên một mức để nguyền rủa nàng chết sớm. Tiểu hắc miêu mài móng vuốt, phi thân đánh về phía bông hoa ngu xuẩn. Trong phút chốc, toàn bộ trong phòng mùi hương hoa sen trở nên nồng đậm dị thường, cùng với mùi hoa nồng đậm, là tiếng kêu thám thiết của Tiều Bạch Liên không ngừng truyền đến. Quân Vô Tà xoa xoa mi giác, nhìn một miêu một hoa lăn thành môt đoàn. Nàng rốt cuộc có thể tìm được đáp án mình muốn hay không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.